Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1133: Khả Nghi

.



Chương 1133: Khả Nghi

Chương 1133: Khả Nghi

Tạ Thận là một người thận trọng, anh ta không phát hiện ra điểm khác thường cũng không có nghĩa là loại không đúng kia không tồn tại, ngược lại, Tạ Thận cũng cảm thấy hành động hôm nay quá mức thuận lợi.

Nghĩ đến mỗi lần đấu pháp với người của Cửu Cúc nhất phái trước đấy chưa có một lần nào thắng được dễ dàng như thế, mấy người kia luôn có thể tìm ra được đủ các loại cách khiến người buồn nôn, chứ làm sao có thể nhẹ nhàng như thế được?

Vệ Miên gỡ lá bùa trên người các công nhân xuống rồi lại xách quản đốc tới: "Gỡ nhẹ tay nhẹ chân thôi, phải gỡ sạch toàn bộ bê tông và cốt thép, cố gắng hết sức khôi phục nguyên dạng!"

Quản đốc muốn từ chối nhưng đứng dưới mái hiện của người ta, ông ta cũng chỉ có thể ấm ức nghĩ cách gỡ sạch toàn bộ đống việc vừa mới làm xong kia.

Mười tám người của bộ đội 9255 cũng tham gia cùng, trong lúc làm việc còn không quên nhìn chằm chằm vào mấy người kia, tránh cho bọn họ lại làm ra chuyện kỳ quái nào đấy.

Vệ Miên để ý thấy một người đàn ông có vóc dáng nhỏ gầy, mặc đồ công nhân trong số những công nhân kia, đối phương trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đen gầy, có một tướng mặt thành thật, thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Nhưng Vệ Miên lại để ý thấy trong mắt người đàn ông này thi thoảng lại lóe lên tia sáng, xem chừng cũng không hàm hậu như biểu hiện bên ngoài đến vậy.

Hơn nữa, tướng mặt của người đàn ông đen gầy kia nói cho cô biết gần đây ông ta có được một khoản tiền phi nghĩa, hơn nữa con số còn không nhỏ.

Có hơi khả nghi đây.

Có điều, Vệ Miên cũng không đánh rắn động cỏ mà lặng lẽ đứng ở chỗ đó, rõ ràng chỉ là trong góc nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác đã khống chế toàn cục.

Đợi gần đến giữa trưa, đột nhiên Vệ Miên phát hiện ra dị thường, tại mạn Đông Bắc của hố móng hình tròn có một luồng sát khí cực kỳ nhẹ đang dao động.

Sau khi phát hiện thấy không đúng, cô gần như lập tức phóng đến chỗ đó. Lúc này, khu vực này có ba người đang làm việc, một người đàn ông mặt đen, một người phụ nữ trung niên và cả người đàn ông thành thật mà vừa rồi cô đã chú ý đến.

Con ngươi của Vệ Miên liếc qua người của cả ba người này, trực tiếp khiến cả người bọn họ căng thẳng, loại cảm giác không thể nhúc nhích được ban nãy như còn mới nguyên, bây giờ bị Vệ Miên nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy tay chân không biết phải đặt ở đâu.

Vệ Miên mở thiên nhãn và liếc về phía cả ba, cái thứ đang không ngừng tản ra sát khí hơi yếu trên người tên đàn ông thành thật kia lập tức không còn chỗ nào để giấu nữa.

"Lấy đồ ra đây."

Trên công trường chỉ có tiếng loong coong khi gỡ sắt thép đột nhiên vang lên một giọng nữ.

Vương lão tam giả ngu nhưng vừa rồi Vệ Miên đã nhìn thấy rồi, cô vừa liếc mắt ra hiệu một cái là bộ đội 9255 lập tức có mấy người đi qua khống chế ông ta, sau đó lục soát ra được vật kia từ trên người đối phương.

Mấy người Tạ Thận cũng vây lại gần, vật thể hình trụ màu đen được lục soát ra truyền qua tay mấy người để xem một lượt, nhưng cũng không nhìn ra được đó là cái thứ gì.

Thứ này chắc hẳn vừa mới lấy ra được từ bên dưới cốt thép, vẫn còn dính một tí tro bụi, sau khi lau sạch mới có thể nhìn ra được toàn thân của nó đen sì, đường kính khoảng ba phân, dài mười phân, trông giống một que gỗ màu đen.

Bề mặt có vài đường vân không theo quy tắc, chắc là tạo thành từ lúc cắt, bây giờ đã bị vẽ đầy phù chú lên.

Vệ Miên lại cảm thấy nguyên liệu này vô cùng quen mắt, trông giống gỗ mà không phải gỗ, hơn nữa còn vô cùng kiên cố.

Sau khi cô cầm trong tay, loại cảm giác quen thuộc đó lại càng rõ ràng hơn, đột nhiên trong đầu cô nhớ ra cái bệ trong vali vải của mình, hình như hai cái thứ này cùng một nguyên liệu thì phải? Chỉ là cái bệ kia trơn nhẵn hơn nó một chút.

Hoặc là nói, hai thứ này được cắt ra từ cùng một vật thể.

Nếu thật sự là như thế, vậy chút sát khí lộ ra bên ngoài này chẳng qua chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi, đợi bùa chú bên trên tan biến chắc chắn sát khí sẽ ngút trời.

Thấy sắc mặt của Vệ Miên nặng nề, mấy người Tạ Thận bắt đầu truy hỏi Vương lão tam về lai lịch và tác dụng của cái thứ này nhưng ông ta cứ như bị cắt mất lưỡi vậy, cứng cổ không chịu nôn ra nửa chữ nào.

Vệ Miên lại một lần nữa mở thiên nhãn ra, sau vài lần hít thở mới thu thiên nhãn về, sắc mặt lại càng thêm lạnh lùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận