Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 356: Chân Tướng

.



Chương 356: Chân Tướng

Chương 356: Chân Tướng

Thấy Triệu Phương không nói gì, trên gương mặt của Hầu Văn Đình lóe lên vẻ khó xử, cô ta lại tiếp tục ăn nói nhỏ nhẹ: "Cho dù anh cảm thấy Nhị Ni còn nhỏ nhưng bây giờ chúng ta cũng được tính là đang mượn sức của Đại Ni rồi còn gì, bằng không, lấy đâu ra một căn nhà đẹp như thế này để ở?"

Câu này vừa dứt là Triệu Phương quay phắt đầu qua nhìn cô ta với vẻ mặt bực bội: "Mượn sức của Đại Ni thì có liên quan gì đến cô, là nhà họ Triệu tôi nuôi con đấy lớn cơ mà!"

Hầu Văn Đình vừa nghe được câu này là trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, vì toàn bộ công lao dưỡng dục Đại Ni suốt mấy năm nay của cô ta đều đã bị gạt bỏ, nhưng cô ta lại không dám phản bác.

Còn Triệu Phương nhìn thấy cô ta như thế lại càng lúc càng dị ứng hơn, từ sau khi hai người họ đẻ Nhị Ni xong, mối quan hệ mãi vẫn chẳng tốt đẹp nổi, Triệu Phương cảm thấy cả đời này của mình không có con trai chính là không có gì để trông mong nữa.

Nếu vẫn là cuộc sống khổ cực như trước đây vậy cũng thôi đi, nhưng mắt thấy điều kiện gia đình càng ngày càng tốt mà anh ta lại không có nổi một đứa con trai cho mình, sau này tất cả đều phải nhờ cậy vào cháu trai mà sống khiến trong lòng anh ta có hơi khó chịu.

Hơn nữa, gần đây anh ta nghe lời khuyên của mấy công nhân làm cùng, nếu đổi một người phụ nữ khác, nói không chừng lại có thể đẻ được con trai thì sao?

Bà quả phụ trong tiệm cắt tóc ở cổng công trường kia đã ám thị với anh ta vài lần rồi, muốn được đi theo anh ta.

Cho nên bây giờ Triệu Phương nhìn thấy vợ là chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Hầu Văn Đình đột ngột ngẩng đầu lên lại vừa vặn đụng ngay vào ánh mắt chán ghét không hề che giấu một tí nào đó của anh ta, nghĩ đến mấy lời ong tiếng ve kia cô ta lập tức nổi trận lôi đình.

"Tôi biết suốt nhiều năm như vậy anh luôn oán trách tôi không thể đẻ được một đứa con trai cho anh, nhưng lúc đầu khi mới kiểm tra ra sức khỏe của tôi không được, chúng ta đã bàn trước sẽ nhận nuôi một đứa, hồi đó anh cũng đồng ý còn gì!"

Đôi mày của Triệu Phương lập tức nhíu chặt hơn, lại nữa, cứ dăm ba hôm là lại lôi nợ cũ ra tính, nhiều năm như thế vẫn luôn lật quyển lịch cũ, anh ta thật sự đã trải qua cuộc sống như vậy đủ lắm rồi.

"Hồi đó đúng là tôi đã đồng ý nhưng lúc ấy, tôi đồng ý là vì cô nói sẽ nhận nuôi một đứa con trai, nhưng đứa mà cô bế về là con trai sao?"

Hầu Văn Đình nghe được câu này đã khó chịu ngay: "Lúc ấy là anh vào bệnh viện bế đi nhé, anh bế phải con gái thì làm sao có thể đổ tại tôi được nhỉ?"

"Sao lại không tại cô, vì cô kêu tôi bế đứa được quấn chăn màu xanh, kết quả lại bế về một con ranh con!"

"Nhưng làm sao tôi biết được có người lại dùng chăn màu xanh để bọc con gái được chứ? Tôi cũng có phải thần tiên đâu! Hơn nữa, bộ lúc anh vào đó bế không biết đường mở ra mà xem à!"

Những lời như thế mỗi khi hai người bọn họ cãi nhau đều sẽ kể lại một lần, thậm chí Triệu Phương còn có thể đoán ra được câu tiếp theo mà Hầu Văn Đình định nói là gì, nhưng cô ta cảm thấy chuyện này quá ấm ức mà anh ta cũng cảm thấy ấm ức như vậy.

Mạo hiểm lớn như vậy để chạy vào bệnh viện trộm trẻ sơ sinh, vốn còn tưởng trộm được một đứa con trai về nhưng không ngờ con gái của gia đình đó cũng dùng chăn bọc màu xanh, hồi đó Triệu Phương vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không mở ra nhìn, ôm được một đứa bọc chăn màu xanh là chạy ngay lập tức.

Hai người cũng không dám nấn ná lại nơi đó mà vội vàng bế đứa bé, bắt xe lửa về quê, thẳng cho đến khi về nhà rồi mới phát hiện ra đứa bé trong lòng là một đứa con gái.

Nhưng lúc đó hai người bọn họ đã nói trước với người ở quê rằng mình sẽ bế con về, Triệu Phương không còn cách nào khác mà chỉ có thể quay về như vậy.

Đứa bé được bế về này chính là Đại Ni.

Sau này, bọn họ dứt khoát ném đứa trẻ này ở quê nhà rồi lại tiếp tục ra ngoài làm công, chỉ là không còn dám tới thành phố trước đó nữa.

Hai người này cũng từng nghĩ đến việc trộm một bé trai, nếu thành công thì họ sẽ ném Đại Ni đi, nhưng mấy năm liền đều không tìm được cơ hội, thẳng cho đến khi Hầu Văn Đình có tin vui mang thai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận