Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 252: Thiết Chử

.



Chương 252: Thiết Chử

Chương 252: Thiết Chử

"Cha, đây là Vệ đại lão mà trước đó con đã nói với cha, con mời cô ấy tới xem cho anh cả." Trịnh Hạo vui mừng đi tới, bởi vì tình hình của anh cả đã có hy vọng mới nên trên gương mặt của anh ta cũng mang theo niềm vui.

Lời từ chối vốn định thốt ra của Trịnh Khai Nguyên lại nghẹn trong cổ họng như vậy, dù sao con trai cũng chỉ có lòng tốt, mà ông ta cũng đã tìm nhiều người đồng đạo đến giúp đỡ như thế, có thêm một người cũng không sao.

Trịnh Khai Nguyên thở dài một tiếng, thấy độ tuổi của Vệ Miên chỉ trạc tầm con trai nên cũng đối xử với cô như những tiểu bối bình thường, dẫn người đi vào phòng mà Trịnh Hằng đang nằm.

"Tôi đã thử mấy cách rồi mà vẫn không thể tìm được sinh hồn dưới loại tình huống này, trong lúc nhất thời cũng không rõ có ngọc trấn hồn ở đây rốt cuộc là tốt hay xấu nữa, nếu có thể tìm được sinh hồn của nó về nhất định phải thi pháp bỏ vào trong cơ thể của nó ngay."

Vệ Miên từ chối cho ý kiến, bây giờ vấn đề nan giải nhất chính là không tìm được sinh hồn, chứ đừng nói là bỏ vào người.

Ba người đi vào phòng, trên người có một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi bất động nằm đó, làn da trắng nhợt, ngược lại, nét mặt trông có vài phần tương tự với Trịnh Hạo.

Vệ Miên liếc mắt nhìn qua gương mặt của người đàn ông, sau đó tầm nhìn lập tức bị một miếng ngọc thạch đặt trên lồng ngực của anh ta thu hút.

Đó là một miếng ngọc thạch toàn thân trắng muốt, có thể nói là phẩm cấp hoàn hảo, trơn bóng lấp lánh, dưới ánh sáng không thể tính là rõ này vẫn có thể nhìn ra được ánh quang lưu chuyển bên trong, trông như có thứ chất lỏng nào đó đang chảy vậy.

Nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra mấy thứ đó cũng không phải chất lỏng mà là ảo ảnh do ánh sáng khúc xạ vì ngọc thạch quá mức trong suốt gây ra.

Hình dáng của miếng ngọc thạch này hơi kỳ quái, giống như người điêu khắc ra nó có tay nghề không tốt, một đầu to một đầu nhỏ, toàn thân còn lồi lõm, chẳng qua, trải qua sự gột rửa của năm tháng mà mấy chỗ vốn hơi góc cạnh kia đã trơn mượt hơn rất nhiều.

Vệ Miên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc thạch đó, cổ họng giống như bị chặn lại, lông mi hơi run lên, một lúc lâu sau mới tìm về được giọng của mình.

"Đây là... Ngọc trấn hồn?"

Cho dù đã cố gắng điều chỉnh nhưng giọng nói của cô vẫn hơi khàn.

Trịnh Hạo nghe thế bèn liếc mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu, ngoài mặt không thể nhìn ra được gì cả nhưng chỉ có một đôi mắt là hơi đỏ lên, anh ta sinh lòng tò mò, đáp một tiếng: "Ừm."

Nghĩ lại, anh ta cảm thấy mình nói như thế hình như không được đầy đủ cho lắm nên bổ sung thêm: "Đây là vật gia truyền của nhà họ Trịnh chúng tôi, ngọc trấn hồn Thiết Chử, đại lão, cô xem hình dạng của nó có phải giống một cái gậy lắm không, tên cũng được đặt từ đó đấy."

"Thiết... Chử... sao?"

Vệ Miên sững sờ, trong đầu không khỏi nhớ đến một màn từ rất lâu kia.

"Tiểu sư muội, ngày mai huynh phải xuống núi rèn luyện rồi, muội gì muốn tặng cho huynh không?" Một tiểu đạo sĩ có dáng người cao lớn nhìn vào túi của cô gái nhỏ có gương mặt tròn, cố thử dùng ánh mắt đào bới đồ tốt ở bên trong.

Cô gái nhỏ nghe thấy đối phương muốn mình tặng đồ là lập tức lộ vẻ khó xử. Đến bản thân cô còn chưa chơi chán mấy thứ này đâu, nhưng tứ sư huynh vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, bây giờ người ta sắp xuống núi rồi, không tặng một ít quà chia tay nghe có vẻ không hay cho lắm.

Cô gái nhỏ nhăn gương mặt bánh bao, rối rắm một lúc mới lôi một thứ bán thành phẩm từ trong túi ra với vẻ tiếc của: "Này, tặng huynh cái này đó, muội dưỡng miếng ngọc này lâu lắm rồi, còn tự tay điêu khắc nó, mỗi ngày còn phải liên tục mài nó nữa."

Tiểu đạo sĩ cao ráo nhìn ngọc thạch có hình dạng kỳ quái trước mặt mà biểu cảm hơi thay đổi, cuối cùng vẫn không nhịn được, lộ ra vẻ chê bai.

Cô gái nhỏ vừa trông thấy anh ta chê bai là lập tức không vui: "Đã từng nghe câu 'có công mài sắt có ngày nên kim' chưa hả? Sắt còn được thì thôi, chứng tỏ ngọc trấn hồn của muội cũng được lắm chứ bộ! Muội phải mài nó thành pháp khí hình cây kim độc nhất vô nhị trên đời này!"

Tiểu đạo sĩ nghe được câu này lại cảm thấy mình đã hiểu lầm sư muội rồi, anh ta có hơi xấu hổ, theo bản năng gãi đầu vài cái, cuối cùng vẫn giả bộ vui sướng nhận lấy miếng ngọc có hình dạng kỳ cục kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận