Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 131: Cô Gái Băng Qua Đường

.



Chương 131: Cô Gái Băng Qua Đường

Chương 131: Cô Gái Băng Qua Đường

Tôn Ái Hồng sững sờ, không biết tại sao Vệ Miên lại nói một câu như thế, vừa rồi hai người vẫn còn đang nói chuyện ăn cơm cơ mà, một câu như lái xe cẩn thận này chẳng có đầu có đuôi gì cả.

Có điều, đúng là sáng sớm tinh mơ hôm nào, chồng bà ta – Thôi Quốc Cường cũng phải lái xe ra ngoài chở nguyên liệu nấu ăn mà ban ngày cần dùng về.

Không phải không thể gọi giao hàng tận nơi mà là lão Thôi nói mấy thứ đó đều không đủ tươi mới, cho đám trẻ con ăn thì phải cho ăn đồ tươi, vì thế, ông ta không ngại phiền phức, sáng hôm nào cũng đến chợ nhập sỉ nguyên liệu vừa mới được gỡ xuống.

Cứ đi như thế cũng đã được mười năm nay.

Bất kể gió mưa đều không ngừng.

Tôn Ái Hồng chỉ hơi sững sờ rồi vẫn vừa cười vừa nhận lấy lá bùa bình an, cất vào trong túi.

"Vậy dì cảm ơn cháu trước nhé, lát nữa chú Thôi của cháu về, dì sẽ giao cho chú ấy!"

Ra khỏi quán cơm, Vệ Miên nhìn lương khô trong tay mà không khỏi cười. ...

Qua một lúc lâu, Thôi Quốc Cường mới từ bên ngoài trở về.

"Sao hôm nay về muộn quá vậy?" Tôn Ái Hồng đặt chiếc giẻ lau trong tay xuống bàn, hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Đừng nhắc đến."

Thôi Quốc Cường cầm cốc trà lên tu ừng ực hết sạch cốc, sau đó vừa phủi bụi trên quần áo vừa bảo: "Vừa rồi có một chiếc xe đâm lên lề đường, thoắt cái đã lật cả xe, anh ở lại giúp người ta lật xe ấy mà!"

"Thế người trong xe thế nào rồi?" Tôn Ái Hồng vừa nghe đã lập tức trừng to mắt, vội vàng truy hỏi.

Thôi Quốc Cường chỉ lên đầu: "Xước một vết ở đây, chảy không ít máu, những chỗ khác đều không thấy có vết thương gì cả, có điều, cả người đều không dám nhúc nhích, được 120 chở đi rồi, mấy người qua giúp đỡ như bọn anh mới rời đi."

Tôn Ái Hồng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đọc một tiếng Phật hiệu rồi mới thở dài, nói: "Lái xe ấy hả, cũng phải cẩn thận một chút, nhất định phải lái chậm, tuyệt đối không thể phóng nhanh!"

Thôi Quốc Cường lập tức bật cười: "Em đang nói cho anh nghe ấy hả? Anh đã là tài xế lái xe bao nhiêu năm rồi, chút đạo lý này còn không hiểu nữa sao?"

Tôn Ái Hồng hừ nhẹ: "Thì anh vẫn phải cẩn thận một chút."

Đang nói chuyện thì có hai sinh viên đi vào trong quán, một người mặc áo màu đỏ, một người mặc áo màu vàng, màu sắc này khiến Tôn Ái Hồng nhớ đến lá bùa mà Vệ Miên đã đưa cho mình.

Bà ta vội vàng móc lá bùa từ trong túi ra rồi nhét vào tay Thôi Quốc Cường, vội vàng dặn dò một câu "mang theo bên người" sau đó cười ha ha, chào hỏi các sinh viên đi vào quán.

Thôi Quốc Cường nhìn mới phát hiện đó là một lá bùa vàng, vốn ông ta định ném sang một bên nhưng nghĩ lại, thấy đây là tấm lòng của vợ nên vẫn cất vào túi áo trên người.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thôi Quốc Cường lái xe đến chợ.

Ông ta thường xuất phát vào lúc ba giờ sáng để đến chợ sớm nằm phía Bắc thành phố Thanh Bình, chỗ đó phần lớn đều là bán sỉ rau xanh, trong đó có một ông anh có nhà trồng rau ngay tại nhà.

Tầm giờ này, trời vẫn còn tối đen như mực, trên đường ngay cả một bóng người đi đường cũng không trông thấy, thậm chí đến cả xe hơi cũng chỉ có hai, ba chiếc, đại đa số đều là taxi ca đêm.

Nhiều năm như thế ông ta vẫn luôn đặt hàng của ông anh kia và cũng đã hợp tác rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phải xem có hàng tươi mới gì hay không đã, rồi hôm ấy mới có thể nhập thêm rau.

Ông ta là tài xế lâu năm có kinh nghiệm lái xe đã mấy chục năm rồi, xưa nay lái xe vẫn luôn rất vững, mà lái trong nội thành lại càng không thể tính là nhanh.

Lúc băng qua một ngã tư, Thôi Quốc Cường thấy đèn xanh chỉ còn ba giây, đang định tăng tốc vọt qua thì đột nhiên một cái bóng lóe lên.

Ông ta liếc nhìn, ngay lập tức sợ kinh hồn bạt vía.

Từ bên cạnh có một cô gái trẻ bước nhanh qua, mắt thấy đã sắp va chạm với chiếc xe, Thôi Quốc Cường sợ quá vội vàng đảo nhanh vô lăng, đạp phanh gấp.

Nhưng lúc này, tốc độ xe đã tăng lên không ít, sau khi đột ngột đạp phanh, dưới tác dụng của quán tính, chiếc xe của Thôi Quốc Cường nghiêng hẳn đi.

Có điều lúc này, lợi ích của tài xế lâu năm đã bùng phát rõ ràng, Thôi Kiến Quốc cố gắng bình tĩnh, sau một loạt thao tác, chiếc xe chỉ trượt dài lên hàng rào bảo vệ một lúc rồi vững vàng đỗ lại ven đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận