Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 758: Tức Giận

.



Chương 758: Tức Giận

Chương 758: Tức Giận

Giang Dao nhìn gương mặt giả tạo trên màn hình chuông cửa kia mà hít một hơi thật sâu, cô ta soi gương sau đó nặn ra một nụ cười xán lạn như ngày trước, bước nhanh ra ngoài cửa.

"Thầy Hoàng tới rồi à, mời vào."

"Viên Viên đã đợi ở trong phòng lâu lắm rồi, thầy Hoàng cứ vào thẳng phòng là được nhé."

Sau khi nói xong vài câu, Giang Dao đã nhanh chóng tìm lại được trạng thái ngày trước, cô ta thuận tiện bưng hoa quả trên bàn trà phòng khách lên.

"Thầy Hoàng cũng không phải người ngoài, thầy mang cả đĩa dâu tây này lên phòng đi, tôi vẫn còn mấy thứ trong lò nướng chưa xong nên không lên được."

Tên cầm thú họ Hoàng giơ ngón tay thon dài đẩy cái kính giọng vàng, gã nở nụ cười ôn hòa, giọng điệu lại xa cách: "Được, cảm ơn mẹ Viên Viên, nếu cháu đã đợi ở trên phòng vậy tôi lên thẳng đó đây."

Giang Dao nghĩ đến "người" trông giống Viên Viên y như đúc mà mình vừa mới nhìn thấy bèn mở miệng gọi tên cầm thú họ Hoàng đang định đi lên lầu.

"Thầy Hoàng, hôm nay có khả năng Viên Viên không thích nói chuyện cho lắm, vừa rồi con bé mắc lỗi bị tôi mắng một trận, giờ vẫn còn đang dỗi tôi, không thích để ý đến ai cả..."

Tên cầm thú họ Hoàng lập tức hiểu ý của đối phương.

"Được, tôi biết rồi."

Nói xong, gã gật đầu với Giang Dao, sống lưng thẳng tắp, đi lên lầu với bộ dáng nghiêm túc và đoan chính.

Đợi bóng dáng của người kia biến mất sau ngã rẽ cầu thang, nụ cười trên gương mặt của Giang Dao cũng biến mất hoàn toàn, trong đáy mắt chỉ còn toàn là sương lạnh.

Cả đời này của cô ta không có dự định đẻ thêm đứa thứ hai, Viên Viên chính là gốc mệnh của cô ta và chồng, nếu như người này thật dám ra tay với Viên Viên vậy cũng không thể trách cô ta tàn nhẫn được.

Tên cầm thú họ Hoàng vẫn giống như ngày trước, cất bước chân thong thả và ung dung đi vào pháo động mộng mơ màu hồng phấn kia.

Cô gái nhỏ luôn chớp đôi mắt to nhìn về phía anh ta ngày trước quả nhiên giống y như mẹ của cô bé đã nói, bây giờ đang im lặng ngồi trước bàn học, vừa nhìn đã biết là đang hờn dỗi rồi.

Khóe miệng của tên cầm thú họ Hoàng nhếch lên nụ cười có vẻ là bao dung, gã thở dài một tiếng làm như bất đắc dĩ lắm rồi từ từ đóng cửa phòng lại.

Mà lúc này, Giang Dao cũng không nhàn rỗi, cô ta và Vệ Miên đang trốn trong căn phòng ngủ ở tầng một, mà trên sàn nhà bên cạnh bọn họ chính là cô gái nhỏ mũm mĩm trong camera kia, giờ đang ngồi chơi mảnh nam châm.

Đôi mắt của Giang Dao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, trên đó có hai video được phát đồng thời, chiếu rõ một một toàn bộ mọi chuyện đang phát sinh trong căn phòng ngủ của Viên Viên.

Giống như những gì Vệ Miên đã nhìn thấy thông qua thiên nhãn, mới đầu vẫn là giảng bài rất bình thường, nhưng không bao lâu sau, tên cầm thú họ Hoàng kia đã không thể nào nhịn được nữa.

Sau đấy, Giang Dao tận mắt nhìn thấy giáo viên dạy vẽ ôn hòa và lịch sự trong ấn tượng của mình đã nổ tung như thế nào.

Vẻ mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi nhưng lại làm mấy hành vi và cử chỉ khó coi bên dưới gầm bàn.

Giang Dao biết rất rõ Viên Viên đang ở trong căn phòng này, còn người bên trong video kia là do người giấy của Vệ Miên biến thành, nhưng người giấy nhỏ lại mang gương mặt giống với con gái của cô ta khiến cô ta vô cùng có cảm giác thay thế.

Nếu không nhờ có Vệ Miên thì hôm nay người bị tên súc sinh kia đối xử như vậy chính là bé búp bê sứ đáng yêu nhà mình.

Giang Dao quả thật không dám tưởng tượng sau khi Viên Viên trải qua một chuyện như vậy, trong lòng sẽ để lại bóng ma như thế nào nữa.

Cô ta không khống chế được mà lỗ mũi nở ra, nắm tay lúc thì siết chặt lúc thì mở ra, khi siết vào, các khớp ngón tay còn vang lên "rắc rắc."

Nếu lúc này thầy Hoàng đứng trước mặt Giang Dao thì cô ta chắc chắn sẽ nhảy dựng lên đấm gã mấy quyền.

Cho dù vừa rồi Vệ Miên đã nhìn thấy qua thiên nhãn nhưng lúc này cô vẫn tức không chịu được. Có điều, tốt dấu gì cô vẫn đỡ hơn Giang Dao cho nên cũng phát hiện ra cô gái nhỏ lặng lẽ đứng bên cạnh hai người, vốn còn đang chơi mảnh nam châm nhưng bây giờ lại bị hình ảnh camera thu hút lại gần.

Viên Viên chớp mắt nhìn màn hình máy tính, rất nhanh đã trông thấy tên cầm thú họ Hoàng ôm người giấy nhỏ lên đặt lên đùi mình, sau đó chỉ kéo vài ba cái đã cởi được quần lót của người giấy xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận