Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 489: Súc sinh

.



Chương 489: Súc sinh

Chương 489: Súc sinh

Cách ngày, Lưu Phụng Linh dứt khoát không cho bà cụ Bạch ăn cơm, để bà cụ đói nguyên một ngày chỉ để trừng phạt hành động mách lẻo của bà cụ ngày hôm qua.

Đợi đến khi hai vợ chồng nhà họ Bạch về nhà, Lưu Phụng Linh mới bưng cơm trong nhà bếp ra, ngoài miệng còn nói gì mà hôm nay bà cụ đói sớm, ồn ào đòi ăn cơm.

Bà cụ Bạch bị dày vò mấy lần mà vẫn không có người nào phát hiện ra, thế nên Lưu Phụng Linh càng lúc càng không kiêng dè hơn.

Tâm trạng của bà ta không tốt là sẽ chửi mắng bà cụ, lúc đút cho bà cụ ăn cơm, cứ hễ cơm rơi ra ngoài một ít là một cái tát sẽ bay thẳng ngay vào mặt.

Có điều, phần lớn vẫn là đánh lên người, bởi vì đánh vào người sẽ không nhìn thấy, còn đánh lên mặt lại hiện rõ hơn rất nhiều.

Lưu Phụng Linh ra tay lần sau đều mạnh hơn lần trước, có đôi khi đỡ bà cụ dậy đều toàn là trực tiếp túm tóc của bà cụ lôi lên.

Thời gian bà cụ mơ hồ càng ngày càng nhiều, bà cụ thấy đau nhưng cũng chỉ dám lặng lẽ chảy nước mắt.

Bởi vì tiếng lớn nên Lưu Phụng Linh còn dùng sức bẻ gãy ngón chân của bà cụ.

Không sai, là bẻ gãy.

Xương của người già giòn mà sức của Lưu Phụng Linh lại lớn, vừa dùng lực một cái đã có thể bẻ gãy một cách rất dễ dàng.

Thật ra bàn chân của bà cụ đã bị gãy mấy ngón rồi, nhưng hai vợ chồng nhà họ Bạch đều không biết.

Bọn họ ngây thơ cho rằng cứ giao bà cụ cho hộ lý, mỗi ngày về nhà có thể nhìn thấy bà cụ ăn uống và ngủ nghỉ như thường, cả người sạch sẽ tươm tất đã là chăm sóc rất tốt rồi.

Bà cụ Bạch đã phải chịu sự tra tấn như thế suốt ba tháng trời, đến cuối cùng Lưu Phụng Linh chăm sóc bà cụ cảm thấy đã quá phiền phức rồi mới lén lút dừng thuốc của bà cụ lại.

Thuốc đó được Bạch tiên sinh nhờ bạn mua từ nước ngoài về, nghe nói một viên có giá hơn nghìn tệ, nhưng đều bị Lưu Phụng Linh đổi thành mấy thứ thuốc tạp nham khác.

Về phần thuốc nhập khẩu thật sự kia đều đã bị bà ta bán ra ngoài với giá thấp cả rồi.

Sau khi dừng thuốc khoảng nửa tháng, cuối cùng bà cụ Bạch cũng không kiên trì nổi nữa, người cứ thế mà ra đi.

Hai vợ chồng nhà họ Bạch đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bác sĩ nói với bệnh này của bà cụ không có cách nào nói rõ có thể sống được bao lâu.

Bà cụ Bạch mất rồi hiển nhiên cũng không cần hộ lý nữa. Sau khi nhận một khoản tiền trà nước được cộng thêm, Lưu Phụng Linh lại được đưa về công ty giúp việc.

Chỉ là, hai người nhà họ Bạch kia cho rằng bà ta đã chăm sóc bà cụ Bạch rất tốt cho nên còn khen bà ta với công ty giúp việc một phen, trùng hợp khiến một cặp vợ chồng khác cũng tới đây tìm hộ lý về chăm sóc cho mẹ mình trông thấy.

Sau đó, Lưu Phụng Linh lại được thuê đến gia đình đó với tiền lương cao.

Tình hình cũng tương tự với nhà họ Bạch, bà cụ cũng nằm liệt giường. Lưu Phụng Linh lại giở trò cũ, dùng thời gian hơn một tháng để nhận được sự tin tưởng của chủ nhà.

Thế nhưng, bản tính con người vẫn còn đây, cho dù có giả bộ giống đến thế nào đi chăng nữa thì bà ta vẫn không phải loại người lương thiện, chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình.

Lúc này, bà cụ nằm liệt giường kia mới biết con mình đã tìm một con sói thế nào về cho mình.

Sau đó, cuộc sống của bà cụ trôi qua trong dầu sôi lửa bỏng, đến cuối cùng chỉ cần vừa nhắc đến tên của Lưu Phụng Linh là bà cụ sợ vãi tè.

Chưa đến ba tháng là bà cụ này cũng về Tây Thiên.

Nhưng một điểm khác với trước đây là mối quan hệ giữa bà cụ này và con dâu không tốt, có một vài món trang sức hồi còn trẻ của bà cụ đều lén được giấu đi, chứ hoàn toàn không nói cho con dâu biết.

Tháng đầu tiên Lưu Phụng Linh đến nhà đã nghĩ cách biết được thông tin này, trong khoảng thời gian hầu hạ bà cụ, Lưu Phụng Linh đã lục tìm toàn bộ ngóc ngách trong căn phòng, cuối cùng cũng tìm được đồ trong một chiếc hộp cũ kỹ đặt trên nóc tủ.

Vòng vàng, nhẫn vàng, nhẫn ngọc...

Lưu Phụng Linh chưa bao giờ từng biết khách sáo đối với bất cứ một vật gì cả, bà ta trực tiếp cuỗm luôn mấy món đồ đó.

Đến sau này, bà ta cảm thấy mình đã tìm được một con đường tắt để phát tài, càng đi trên con đường này lại càng xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận