Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 411: Bắt Gặp

.



Chương 411: Bắt Gặp

Chương 411: Bắt Gặp

Sau khi cúp máy, Lý Lan Phương trực tiếp chuyển cho con trai hai nghìn đồng để anh ta mời các bạn học đi ăn cơm.

Làm xong mấy chuyện này rồi nhưng bà ta vẫn không có ý định rời đi, bây giờ cách hai rưỡi chiều vẫn còn nửa tiếng nữa, bà ta muốn biết đoạn sau câu chuyện của con trai.

Bành Thái Sơ cũng không cô phụ sự kỳ vọng của mẹ mình, anh ta nhanh chóng nhận được tiền sau đó gọi mấy người anh em tốt cùng phòng ký túc xá ra ngoài ăn lẩu.

"Chúng ta đi quán nào bây giờ?"

"Chọn quán nào nổi tiếng ấy, dù sao tầm giờ này chỗ nào cũng vắng người cả, chúng ta cũng có thể ăn nhiều hơn một chút."

"Thế đến quán Hiểu Hà Đường đi, mấy khung giờ khác quán đó đều đông kinh khủng, nhưng giờ này vừa vặn ít người đấy."

"Được được được! Tôi đã muốn ăn sốt đậu phộng ở quán bọn họ từ lâu lắm rồi, tôi kể cho mấy cậu nghe, cái sốt đó ngon tụt lưỡi luôn ấy!"

Vì Hiểu Hà Đường cách trường học cũng không tính là xa, mấy nam sinh cao lớn một đường ồn ào huyên náo rất nhanh đã đến trước cửa quán lẩu.

Mà lúc này vừa vặn là hai giờ mười phút.

Bọn họ vừa định đi vào quán thì một chiếc xe đột nhiên đâm thẳng vào cái vây ven đường, rầm một tiếng, cú va chạm này cực kỳ mạnh khiến đầu xe đã hơi biến dạng.

Bành Thái Sơ liếc mắt nhìn rồi vội vàng gọi mấy người cùng nhau qua bên đó giúp, người qua đường cũng giúp gọi cảnh sát và 120, còn về phần mấy người bọn họ trẻ tuổi lại khỏe khoắn lại đang giúp kéo người đang mắc kẹt trong khoang lái ra.

Cũng may mà tính năng của chiếc xe này khá tốt, trong xe lại chỉ có mỗi mình tài xế, phần đầu bị thương nhẹ, còn những chỗ khác tạm thời vẫn chưa phát hiện ra có gì khác thường.

Rất nhanh, cảnh sát và 120 đã tới, đợi chuyện ở bên này được xử lý xong xuôi thì thời gian vừa vặn chuyển tới hai rưỡi chiều.

Mấy chàng trai trẻ tự cảm thấy mình làm được một việc lớn, bọn họ đi về phía quán lẩu với vẻ tự hào, kết quả lại chạm mặt ngay hai con người đi từ trong khách sạn ra với vẻ thân mật.

Sau khi nhìn rõ gương mặt của nữ sinh đó, Bành Thái Sơ vốn đang cười ha ha lập tức cứng ngắc người.

Phần sau câu chuyện của Bành Thái Sơ còn chưa xuất hiện thì bà cụ ban nãy tìm Vệ Miên để xem bói đã thở hồng hộc chạy về đây.

Bà ta đã làm theo lời mà đại sư nói, đúng hai giờ chiều đến nhà ông Từ kia, chặn ông ta và người bạn già mà ông ta mới tìm được kia ở trong nhà.

Lúc mở cửa trông thấy là bà ta, sắc mặt của ông Từ lập tức khó coi hẳn đi, trông còn xanh hơn cả hũ dưa muối nhà bà ta nữa kìa!

Có điều, có bạn già mà ông ta vừa mới tìm đang ở bên cạnh nhìn nên bà Tống đòi tiền, ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả.

Nhìn ý này thì mối quan hệ giữa hai người kia chỉ vừa mới xác định thôi, ông ta sợ mất thể diện trước mặt người ta vì thế mới trả tiền với vẻ không cam tâm tình nguyện tí nào.

Quả nhiên giống như Vệ Miên đã nói, ông ta chỉ trả đúng một nửa vì trong tay ông ta cũng chỉ có nhiêu đó tiền thôi, còn đòi nữa là ông ta sẽ trở mặt.

Số tiền mà ông ta nợ cũng không có giấy vay nợ, có trả hay không còn phụ thuộc vào ông ta, trở mặt rồi cùng lắm là không còn danh tiếng nữa, nhưng tiền vẫn sẽ không trả.

Bà cụ đã được Vệ Miên tiêm một mũi dự phòng cho trước, biết chỉ có thể đòi được một nửa mà thôi, bà ta liếc mắt quan sát ông Từ vài cái rồi mới rời đi.

Lúc lại đi lên con đường tới cây cầu vượt này, bà cụ tìm một ngân hàng rồi gửi tiền vào, dọc theo đường đi đều nghĩ đến sắc mặt của ông Từ, thông qua những lời mà Vệ Miên đã nói, bà ta cảm thấy sắc mặt của ông Từ đúng là không tốt bằng trước đây thật.

Trước đây thật sự khá hồng hào, còn bây giờ trong hồng hào lại lộ ra xám xịt, nhìn vào cứ cảm thấy không được khỏe mạnh đến vậy.

Không quan tâm ông từ có thật sự chỉ sống được ba ngày nữa hay không, bà ta có thể đòi được năm vạn về cũng là nhờ phúc của Vệ Miên rồi, trước đó bà ta đã nói nếu đòi được tiền sẽ quay lại cảm ơn cô, cho nên bây giờ mới qua thực hiện lời hứa.

Cách từ đằng xa là bà lão đã nhìn thấy trên cầu có không ít người đang đứng, đợi khi lại gần mới phát hiện ra bọn họ đều đang vây quanh sạp hàng của đại sư. Bà ta cũng chẳng quan tâm đến mấy con người đó, thấy trước mặt Vệ Miên không không có người bèn đi thẳng tới, vui vẻ nói: "Đại sư, tôi đã làm theo lời cô nói, đúng là đòi lại được một nửa thật!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận