Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 286: Hẹn Gặp

.



Chương 286: Hẹn Gặp

Chương 286: Hẹn Gặp

Cô ta cầm điện thoại đi ra ngoài một chuyến, qua khoảng năm phút lại quay về: "Tôi đã hẹn người ra ngoài rồi, làm phiền đại sư đi cùng tôi qua bên đó xem nhé."

Vệ Miên vừa vặn không có việc gì vì thế đi thay quần áo rồi ngồi vào xe của Mạnh Vân.

Rất nhanh, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng một quán cà phê dưới tòa nhà của đài truyền hình, quán cà phê này được trang trí rất cao cấp, bởi vì nằm ngay bên dưới tòa nhà của đài truyền hình cho nên giá cả không thấp, người tới nơi này phần lớn đều làm việc ở đài truyền hình, thậm chí thi thoảng còn có thể nhìn thấy minh tinh.

Lúc này, trong quán cà phê có vài ba nhóm nam nữ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, sau khi hai người đi vào, Mạnh Vân trực tiếp tới chiếc bàn thứ hai gần cửa sổ, chỗ đó đã có một cô gái búi tóc rối sau đầu ngồi.

Cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông dài tay vô cùng có cảm giác thiết kế, trên cổ và trên tay còn đeo trang sức nguyên bộ, cả người thoạt nhìn rất tinh tế và thời thượng.

Nhìn thấy Mạnh Vân và Vệ Miên, cô gái kia hơi sững sờ sau đó nhanh chóng vừa cười vừa vẫy tay với hai người, dẫn đầu chào hỏi đối phương trước.

"Ồ, người đẹp!"

Vệ Miên nở nụ cười, cũng vẫy tay với cô ta mà không hề ngại ngùng một chút nào cả, người đẹp là một cách gọi ở thời đại này chứ không phải hình dung từ.

Cao Nhất Phi hơi nghi ngờ, không biết Vệ Miên có thân phận gì, hai người uống cà phê cũng chưa từng thấy Mạnh Vân dẫn người khác tới lần nào cho nên cô ta rất tò mò về thân phận của Vệ Miên.

Trên đường tới đây, Mạnh Vân đã bàn trước với Vệ Miên rồi, để phòng ngừa Cao Nhất Phi nghi ngờ, trước đừng vội nói ra thân phận của Vệ Miên mà cứ giả bộ cô là em gái nhà người thân đi.

Buổi sáng Vệ Miên đã nhìn qua ảnh của Cao Nhất Phi rồi, khi ấy chỉ cảm thấy trên gương mặt của người này có đào hoa lượn lờ, hơn nữa, trên đào hoa kia còn có khí đen nhạt, đợi đến bây giờ gặp được người thật lại khiến cô không khỏi nhướng mày, khí đen còn nặng hơn trước đó vài phần.

Nếu chỉ đơn giản là gặp phải một tên đàn ông cặn bã thôi thì Vệ Miên cũng không muốn quản, mỗi một người đều có duyên phận của mình, còn nữa, rất nhiều chuyện chỉ có trải qua rồi thì mới có thể trưởng thành.

Hồ điệp đập cánh một cái còn có thể biến thành một cơn bão ở bờ bên kia của đại dương, huống chi là thay đổi đường nhân duyên của người ta.

Nhưng tình hình của Cao Nhất Phi thì lại không được đúng cho lắm, rõ ràng trên gương mặt của cô ta đã xuất hiện dấu vết của thuật pháp, nói cách khác, rất có khả năng đào hoa trên người cô ta là thông qua thuật pháp mà tới.

Đối phương đã đi trước một bước, dùng thủ đoạn phi tự nhiên để can thiệp vào đường nhân duyên của Cao Nhất Phi, nếu Vệ Miên ra tay vậy cũng không có gì cả, chỉ có thể tính là nắn lại cho đúng, nhưng mệnh số của người trong cuộc đã xuất hiện sự chênh lệch chỉ vì sự can thiệp ban đầu.

Sau đó, Mạnh Vân giới thiệu hai người với nhau, còn gọi một cái bánh ngọt nhỏ cho Vệ Miên, nghĩ mấy cô gái trẻ ở tầm tuổi này của cô chắc hẳn không thích uống cà phê bèn gọi phục vụ, chọn một cốc sữa bò cho cô.

Vệ Miên: "..."

Cô cúi đầu uống một hớp, khỏi phải nói, vị cũng không tồi.

Cao Nhất Phi chỉ cần không nhắc đến người đàn ông kia là toàn bộ mọi thứ đều rất bình thường, sau khi hai người nói chuyện một lúc, Cao Nhất Phi không nhịn được mà thấp giọng chia sẻ với Mạnh Vân về tin đồn mới gần đây ở trong giới.

Nhưng không ngờ hai người vừa mới ngồi được hơn mười phút thì đột nhiên điện thoại của Cao Nhất Phi vang lên, vẻ mặt vốn đang sáng ngời của cô ta chợt thay đổi ngay sau khi nhìn thấy cái tên của cuộc gọi tới, sau đó, trên gương mặt trở nên tràn đầy tình ý.

Sự thay đổi này chỉ trong một cái chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi mà thôi, nếu không phải Vệ Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta thì sợ là đã bỏ lỡ rồi.

Cô nheo mắt lại.

"Cục cưng, tối hôm nay anh muốn ăn lẩu, quán ở dưới tòa nhà Vạn Đạt kia ấy, thịt cừu thái tay của quán đó ngon lắm, đến lúc đó em về đón anh nhé rồi chúng ta cùng nhau qua đó."

Bạn cần đăng nhập để bình luận