Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 230: Ở Lại

.



Chương 230: Ở Lại

Chương 230: Ở Lại

Bây giờ cuối cùng thù lớn cũng đã được báo, cô ấy dường như đã có thể buông bỏ gánh nặng mà mình đã vác trên vai rất lâu, cuối cùng cũng có tâm trạng để bồi dưỡng sở thích của mình.

Đương nhiên là Vệ Miên sẽ đồng ý rồi, cô làm cho Ngưu Tĩnh Di một cơ thể mới giống với người giấy nhỏ ở trong nhà kia, sau đó lại thi pháp chống nước chống lửa, cứ như vậy, Ngưu Tĩnh Di trở thành một thành viên trong căn nhà lầu.

Tiền lương của hai người giấy khác là mỗi ngày một cây nhang, Ngưu Tĩnh Di thì đặc biệt hơn một chút, cô ấy không thích ăn nhang khói mà chỉ cần xới một ít cơm trắng để riêng, sau đó Vệ Miên thi pháp cho cô ấy nếm được là được.

Một người ba quỷ trong căn nhà lầu nhỏ ở chung vô cùng hòa hợp.

Vệ Miên cũng hoàn toàn biến thành một bà chủ nhàn rỗi, áo đến giơ tay, cơm đến há mồm, quả thật không thể nào tốt hơn được nữa.

Chỉ nói có một cuộc sống như thế, ai lại muốn đến ký túc xá ở cơ chứ!...

Tối hôm ấy ngủ đến nửa đêm, đột nhiên Vệ Miên mở bừng mắt, cô vơ lấy Ngọc Cốt Phiến rồi im hơi lặng tiếng trở mình xuống giường, hơi vén nhẹ rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài.

Vì vừa rồi cô bất chợt cảm giác được có người tiến vào trận pháp mà cô đã bố trí, có thể lẻn vào vào tầm giờ này cũng không thể là tới cửa làm khách được.

Vệ Miên khép hờ mắt cảm nhận, động tĩnh truyền tới từ li vị của trận pháp, cô lập tức nhìn về phía Tây Nam của mảnh sân nhỏ.

Qua một lúc lâu, cô mới trông thấy một bóng đen di chuyển, từ từ lộ ra bóng người trong góc tường.

Chỉ là nhìn như thế hình như cũng không phải người quen biết, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Vệ Miên chính là người đã bày luyện hồn trận.

Không biết độ nông sâu của đối phương nên cô chỉ đứng yên tại chỗ bất động, muốn xem rốt cuộc người này tới đây để làm gì. Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, cô thấp thoáng cảm giác được hình như trong tay người đó còn đang cầm thứ gì đấy.

Có điều, cách quá xa nên Vệ Miên không thể nhìn rõ được là gì, nhưng cô đoán là một pháp khí.

Ngọc Cốt Phiến không an phận cử động trong lòng bàn tay của Vệ Miên lại bị cô đập nhẹ một cái.

Bóng đen đứng ở góc Tây Nam không bao lâu đã rời đi, lúc này, Vệ Miên mới lặng lẽ đi xuống lầu, kết quả vừa xuống đầu đã trông thấy hai người giấy đang dán chặt vào vách tường, ôm nhau run lẩy bẩy.

Cô nhướng mày, hai đứa nhóc này có thể nói là đã trải không ít sự đời ở chỗ cô nhưng chưa từng có một người nào có thể khiến họ sợ hãi thành ra như vậy. Vệ Miên không khỏi nổi lên lòng tò mò về thân phận của người tới.

"Đó là ai vậy?"

"Tôi cũng không biết là ai, nhưng khí tức của gã đáng sợ lắm, trước đó còn từng bắt nạt chúng tôi nữa cơ." Bím tóc sừng trâu số một nói.

Một người giấy khác cũng vội vàng gật đầu phụ họa: "Tôi biết nhiều hơn một chút, từ rất lâu trước đó người kia đã từng tới đây rồi, sau khi mày mò một lúc mới rời đi."

Vệ Miên còn muốn hỏi chi tiết hơn một chút nhưng bím tóc sừng trâu số hai lại chỉ nhớ được có nhiêu đây mà thôi. Lúc đó cô ta chỉ được tính là một ma mới, có rất nhiều chuyện đều không hiểu biết cho lắm mà chỉ theo bản năng cảm thấy người này nguy hiểm, lặng lẽ trốn đi.

Sau này có thể hoạt động lại càng vội vàng đổi sang nơi khác lang thang, có thể nói là đã tránh được một kiếp.

Vệ Miên hơi đăm chiêu, trên cơ bản cô đã có thể khẳng định người vừa tới đây ban nãy chắc hẳn chính là người bày luyện hồn trận kia.

Ngày trước không có cách nào gặp được nhưng hôm nay nửa đêm nửa hôm lại xuất hiện ở đây, lẽ nào tới để lấy hồn lực?

Không biết tại làm sao mà Vệ Miên ngay lập tức nghĩ đến người sống trong căn biệt thự Tây Sơn đầu tiên. ...

"Cạch!"

Cửa xe bị đóng lại, trong xe lập tức rơi vào một sự yên tĩnh như chết chóc.

Lúc này, đến ngay cả nữ đệ tử được người mặc áo choàng đen sủng ái nhất – Kim Ngân Hoa cũng không dám lỗ mãng một chút nào.

Người tới vẫn luôn giữ im lặng nhưng lại sở hữu cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh, lúc ông ta không nói chuyện, dường như đến ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên ngưng trệ.

Cho dù là Kim Ngân Hoa và Hồ Húc Minh phát hiện ra sự khác thường trong căn nhà lầu trước thì bọn họ cũng không dám nói một câu nào cả, bởi vì sư phụ chưa bao giờ đối xử với bạn đặc biệt chỉ bởi vì bạn là đồ đệ của ông ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận