Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 251: Vậy Mà Lại Là Tụ Hồn Trận?

.



Chương 251: Vậy Mà Lại Là Tụ Hồn Trận?

Chương 251: Vậy Mà Lại Là Tụ Hồn Trận?

Người đó tìm kiếm khắp thiên hạ nhưng vẫn không tìm được biện pháp có thể chữa khỏi cho vợ mình, cuối cùng rơi vào tà đạo, ngược lại gã còn nghiên cứu ra một trận pháp, chỉ cần bỏ sinh hồn của tám người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm vào trong trận pháp thì vợ gã có thể lập tức được rót sinh cơ.

Nhưng cách này cũng chỉ có thể đổi lấy mười năm thọ mệnh của cô ta, hơn nữa, trong mười năm này cô ta vẫn luôn duy trì bộ dáng già nua đó.

Sư phụ nói năm đó người đi giết người người kia, người kia nói nếu không phải người thuần âm quá khó kiếm thì vợ gã cũng không đến mức chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mười năm.

Hơn nữa, nghe nói sử dụng sinh hồn của người thuần âm có thể khiến cho cơ thể khôi phục lại bộ dáng trẻ tuổi. Một vị tà tu nghìn năm đã tình cờ gom hồn thành công, nói cũng vì vậy mà sống lâu hơn người khác trăm năm.

Sư phụ không biết thật giả nhưng vẫn thông báo cho toàn bộ đệ tử Chính Dương Tông biết về loại thuật pháp tàn độc này, để mọi người hiểu hơn một chút, sau này hành tẩu trong giang hồ gặp phải cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.

Hồi đó, Vệ Miên vì tò mò về loại thuật pháp này mà còn từng tốn công sức đi tìm rất nhiều cổ tịch, nhưng nội dung có liên quan đến phần này đều đã bị đại tông môn xé bỏ. Qua đôi câu vài lời, cô cũng chỉ biết hình như thật sự có loại thuật pháp này tồn tại.

Chỉ là không biết hiện giờ câu sinh hồn của người khác có giống với hồi đó hay không.

"Anh nói người đang hôn mê là gì của anh cơ?"

Trịnh Hạo vội vàng đáp lời: 'Anh cả của tôi, là anh ruột!"

"Sinh thần bát tự."

Trịnh Hạo vội vàng báo sinh thần bát tự của Trịnh Hằng cho cô.

Vệ Miên cúi mắt bấm ngón tay tính toán một phen, hồn phách rời thể nhưng vẫn còn một sinh cơ.

Tuy rằng không thể bói ra được vị trí cụ thể của sinh hồn này nhưng có thể nhìn ra được từ bát tự rằng đối phương vẫn bình an, chỉ là thời gian hồn phách rời thể quá dài, suy cho cùng vẫn không tốt đối với cơ thể.

Vệ Miên đứng dậy: "Đến nhà anh xem sao đã."

Cô phải xem phẩm chất của ngọc thạch trấn hồn kia, xem có cơ hội nhanh chóng bói ra được vị trí của Trịnh Hằng dưới tình huống bảo vệ được linh đài của đối phương hay không.

"Được." Trịnh Hạo nói rồi định đi ra ngoài, vừa mở cửa vừa nói với Vệ Miên bây giờ sẽ đi đánh xe, sau khi nói xong đã biến mất dạng.

Vệ Miên có thể hiểu được tâm trạng sốt ruột của anh ta, vì thế cô thanh toán rồi đợi ở cổng, tiếp đó ngồi lên con xe thể thao phô trương của anh ta lái đến căn nhà mà Trịnh Hằng đang ở.

Căn nhà trọ này là một tầng một hộ, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy nhà của Trịnh Hằng ngay. Lúc Vệ Miên đứng trong thang máy vẫn chưa phát hiện ra điểm khác thường, nhưng đợi cô nhấc chân đi ra lại không khỏi ngẩng phắt đầu lên nhìn với vẻ ngạc nhiên.

Vậy mà lại là tụ hồn trận?

Nhà họ Trịnh này còn có chút bản lĩnh đấy!

Nhìn thấy Vệ Miên, người con trai trong phòng khách lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm vào cô với vẻ cảnh giác.

Đợi sau khi cậu ta trông thấy Trịnh Hạo theo sát đằng sau mới thả lỏng hơn một chút.

Trịnh Hạo cũng nhìn thấy động tác của người con trai, anh ta lườm đối phương một cái: "Đây là đại lão mà tôi tìm tới, tiểu tử nhà cậu tôn trọng một chút hộ tôi đi!"

Người con trai rụt cổ: "Nhưng bác cả nói rồi, ngoại trừ mấy người chúng ta ra, không ai được bước vào chỗ này hết, anh họ... anh..."

Trịnh Hạo lại trừng mắt nhìn cậu ta, người con trai mím môi, mấy lời còn lại đều nghẹn hết ở cổ họng.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Trịnh Khai Nguyên nghe thấy tiếng động mới đi ra ngoài, ông ta là người bày trận cho nên cảm giác được vô cùng rõ ràng có người lạ đã tiến vào trận pháp, sợ người đã hại con trai nhà mình tới nên ông ta vội vàng chạy ra ngoài xem.

Có điều, nhìn thấy người tới đi cùng với Trịnh Hạo là ông ta lại thả lỏng hơn phân nửa, tuy rằng bình thường đứa con trai này không được đáng tin cho lắm nhưng vào thời điểm mấu chốt như vậy chắc chắn sẽ không làm loạn đâu, huống chi toàn bộ hành động của anh ta trong một khoảng thời gian gần đây đều được Trịnh Khai Nguyên nhìn thấy hết.

Cho dù ông ta nghiêm khắc quen rồi cũng không thể không cảm thán một câu, cuối cùng con trai cũng hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận