Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 167: Lưỡi Quỷ

.



Chương 167: Lưỡi Quỷ

Chương 167: Lưỡi Quỷ

Nữ quỷ bị lá bùa đặt trên người hai người họ tấn công mà không khỏi tức tối, cô ta cúi đầu, lúc lại ngẩng đầu lên đột nhiên âm khí tăng vọt, cơ thể lập tức xuất hiện trước mặt ba người.

Cái lưỡi lại duỗi dài tới, lần này vòng qua Đinh Vân để quấn vào cổ Trần Đại Bằng.

Trần Đại Bằng nhìn thấy cái lưỡi luồn về phía mình mà sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bàn tay đang ôm Đinh Vân lại càng siết chặt hơn.

Lưỡi của nữ quỷ quấn quanh, dứt khoát mạo hiểm bị đau như lửa đốt vẫn phải ra sức siết cổ hai người này.

Cảnh tượng này đó, đến cả Vệ Miên cũng cảm thấy đau.

Nữ quỷ vừa kêu thảm thiết vừa siết chặt cổ hai người kia, một màn này có nhìn thế nào cũng thấy kinh dị cả.

Trần Đại Bằng và Đinh Vân đồng thời bị siết cổ lập tức không còn ôm nhau được nữa, bọn họ đều giơ tay ôm cổ mình, tròng mắt trợn ngược đến độ sắp lồi cả ra.

Lúc này, Vệ Miên đang chiến đấu với cơ thể của nữ quỷ, tóc của cô ta bị gió âm thổi hơi bay lên, để lộ ra một gương mặt quỷ trắng bệch đầm đìa máu.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Vệ Miên mới ánh mắt oán độc, cho dù bị bùa trừ quỷ tấn công cũng tuyệt đối không buông tay.

Vệ Miên nhíu mày, lôi Ngọc Cốt Phiến ra cắt lưỡi của nữ quỷ.

Cái lưỡi ướt nhẹp dài thòng không còn sự khống chế của cơ thể nữ quỷ nữa lập tức rớt xuống đất, hóa thành khí đen rồi tan biến mất.

Nữ quỷ ôm miệng kêu thảm thiết một tiếng.

"Khụ, khụ khụ!" Trần Đại Bằng và Đinh Vân tìm được đường sống trong chỗ chết, đều ho sù sụ không ngừng.

Vệ Miên nhìn thấy trên cổ và bả vai của hai người toàn là nước bọt bèn lùi lại một bước với vẻ ghét bỏ, cũng may cái thứ này không dùng lưỡi để quấn lấy mình.

Lúc này, đột nhiên nữ quỷ lại bò lên tường, nhìn về phía Vệ Miên với vẻ oán độc, cô ta cực kỳ kiêng dè Ngọc Cốt Phiến trong tay Vệ Miên.

Cô ta quay đầu nhìn Trần Đại Bằng ở một bên khác, vẻ mặt trở nên điên cuồng hơn, miệng há ra, lúc này, lại có một cái lưỡi khác thò ra từ trong miệng, hơn nữa còn càng lúc càng dài.

Lưỡi của quỷ treo cổ và dây thừng treo cổ đều là vũ khí của cô ta.

Có điều, cái lưỡi lần này không quấn về phía Trần Đại Bằng nữa mà phóng về phía Vệ Miên.

Cái lưỡi đó bay nhanh tới quấn vào eo cô, muốn khống chế cô.

Vẻ mặt của Vệ Miên lập tức xanh mét như tàu lá chuối.

Chưa từng có con quỷ nào dám khiêu khích cô như vậy, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Vệ Miên thật sự chưa từng thấy buồn nôn như thế bao giờ.

Vốn cô còn định giữ lại cho nữ quỷ này một mạng, hỏi đối phương nguyên nhân tại sao cứ bám riết lấy Trần Đại Bằng nhưng bây giờ cô đã tức giận rồi!

Cô lôi kiếm gỗ đào ra, một nhát kiếm chặt đứt cái lưỡi đó, sau đó cùng lúc nữ quỷ đang kêu thảm thiết, cô đâm Ngọc Cốt Phiến trong tay thẳng vào ngực cô ta.

Cô tìm được thanh kiếm gỗ đào này ở phố Phong Thủy trước đây, còn đặc biệt làm phép cho nó, cộng thêm vẽ cả bùa chú lên trên, cho nên cũng tạo thành sát thương nhất định cho nữ quỷ, có điều, còn lâu mới có uy lực bằng Ngọc Cốt Phiến.

Nữ quỷ phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hồn, âm khí trên người nhanh chóng tan biến, nhưng thực lực của nữ quỷ mạnh hơn mấy con quỷ trước đây mà Vệ Miên gặp được không ít, chỉ dày vò như vậy cũng không thể hồn phi phách tán được.

Hơn nữa, trong miệng cô ta lại có thêm một cái lưỡi nữa trườn ra, bởi vì cả người đau đến vặn vẹo nên lưỡi cũng xoắn vặn, Vệ Miên nhìn nước miếng nhỏ tong tong bên trên mà trực tiếp nhấc chân đạp một cái.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò để lộ mắt cá chân, cái lưỡi sượt qua cổ chân để lại cảm giác trơn tuột và lạnh lẽo, trực tiếp khiến Vệ Miên sa sầm mặt mũi.

Cô cầm cái ghế bên cạnh lên đập mà không hề nương tay chút nào, nữ quỷ đã hiện hình rồi, cứ đập như thế cô ta cũng không cảm giác được đau đớn.

Vệ Miên đập vài cái mới phản ứng lại được làm như thế là vô dụng, cô vội móc bùa trấn quỷ từ trong túi áo ra dán lên rồi lại đập tiếp.

"Á... ui... á..."

Lúc này, Trần Đại Bằng và Đinh Vân cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Vệ Miên đang ngược đãi nữ quỷ kia khiến trong lúc nhất thời bọn họ cảm thấy khí tức u ám lạnh lẽo xung quanh hình như đã không còn đáng sợ đến vậy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận