Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 60: Thai Phụ

.



Chương 60: Thai Phụ

Chương 60: Thai Phụ

Người đi cùng anh ta kéo anh ta một cái, lại liếc mắt ra hiệu cho anh ta.

Đã là thời đại nào rồi, có người ngã mà còn dám đi tới đỡ nữa sao?

Chàng trai trẻ liếc mắt nhìn xung quanh, thấy có người đã cầm điện thoại lên bèn đáp: "Không sao, có nhiều người đang nhìn như thế, nếu ông ta muốn đổ vạ cho tôi cũng phải có người tin chứ."

Càng có nhiều nhìn người về phía gương mặt của người đàn ông như thể đang đánh giá xem ông ta có phải là loại người đó hay không, khiến cho người đàn ông càng thêm ngượng ngập, ông ta dùng cả tay lẫn chân cố thử đứng dậy thêm lần nữa, lần này đã thành công.

Thấy ông ta không sao, lúc này, người xung quanh mới dần dần tản đi, giao thông lại trở lại bình thường.

Người đàn ông cà nhắc đi qua một bên, cho dù không ngẩng đầu nhưng ông ta vẫn có thể cảm giác được tầm nhìn như có như không của người xung quanh.

Lúc này, ông ta cũng không dám giống như vừa rồi nữa mà giơ cái cặp công văn trong tay lên che mặt, dùng tốc độ nhanh nhất mà cơ thể có thể làm ra để rời khỏi chỗ này.

Vệ Miên không nhịn được mà cười trộm.

Sát khí mà cô vừa mới rót vào trong cơ thể người đàn ông cũng không phải chỉ ngã một cái là xong thôi đâu, ông ta sẽ còn mơ thấy ác mộng mấy hôm liên tiếp, còn gặp xui xẻo suốt mấy ngày nữa.

Cô phủi tay, trút giận xong rồi mới vui vẻ đi về phía quán trà sữa. ...

Cuối tuần nào Vệ Miên cũng sẽ trở về nhà trọ, các cô gái ở ký túc xá còn tưởng cô có người thân ở thành phố Thanh Bình nên cũng không hỏi nhiều.

Thứ hai, trời vừa mới sáng đã bắt đầu đổ mưa, Vệ Miên xem dự báo thời tiết thấy mưa cả ngày.

Lúc xe buýt dừng lại tại chợ Bắc Sơn, có một thai phụ bụng to vật vã đi lên.

Vệ Miên vốn đang cúi đầu nghịch điện thoại nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên đó lại trông thấy có thứ đang bám trên bả vai của người phụ nữ.

Cô im hơi lặng tiếng chớp mắt rồi nhét điện thoại vào trong túi, đứng dậy vẫy tay với thai phụ kia.

Thai phụ kia hiểu ý của cô, ngay lập tức nói cảm ơn cô sau đó mới vịn vào lưng ghế, từ từ ngồi xuống.

Vừa vặn chỗ ngồi bên cạnh có một bà cô, bà ta mỉm cười liếc mắt nhìn thai phụ vài cái sau đó thân thiện mở miệng: "Bụng cô trông cũng phải bảy, tám tháng rồi ấy nhỉ?"

Thai phụ nở nụ cười hơi lúng túng: "Mọi người đều nói như thế nhưng trên thực tế còn chưa tới năm tháng, chỉ là bụng khá to thôi ạ."

Bà cô nghe thế lập tức kinh ngạc, bà ta vội quay cả người sang.

"Thế thai này là thai đôi à?"

Thai phụ lại càng lúng túng hơn, cô ta lắc đầu: "Chỉ một thôi ạ."

Tầm nhìn của Vệ Miên cũng liếc qua cái bụng của thai phụ kia, cô có thể cảm giác được chỉ có một đứa trẻ trong bụng của người này.

Vậy người trên bả vai của cô ta ở đâu ra vậy?

Chỉ là, còn chưa đợi cô kịp nghĩ ra thì đột nhiên cảm thấy mi gian đau nhức, thiên nhãn đã mở ra. ...

Chỗ đó là một tòa nhà dân cư, một người phụ nữ trung niên trông khoảng bốn mươi tuổi đang cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm gì đó.

Bên cạnh bà ta còn đặt một quyển sổ nhỏ, người phụ nữ trung niên ghi chép lại lần lượt các nội dung mà mình vừa tìm được.

Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đi từ bên ngoài vào, trông thấy người phụ nữ trung niên đang cầm điện thoại học hỏi mà lập tức bật cười.

Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia, Vệ Miên hơi trừng to mắt bởi vì cô nhận ra người này.

Đây chính là giảng viên khoa Trung văn – Tần Đại Lượng.

Trước đây cô từng nghe Vương Hiểu Kỳ nói vợ của Tần Đại Lượng đã có thai, cũng vì chuyện này mà anh ta đã phát kẹo mừng cho không ít người trong văn phòng.

Hồi đó, Vương Hiểu Kỳ và mấy người trong hội học sinh vừa vặn cũng đang ở văn phòng nên còn ầm ĩ đòi xin.

Xét từ tướng mặt của người phụ nữ kia thì bà ta chắc hẳn chính là mẹ ruột của Tần Đại Lượng.

Vệ Miên chú ý đến hành động theo bản năng vừa rồi của mẹ Tần, bà ta muốn giấu ngay quyển sổ kia đi nhưng rồi đến cuối cùng vẫn dừng lại.

Hai người nói chuyện vài câu sau đó Tần Đại Lượng đi vào phòng, qua một lúc lại dẫn một người phụ nữ rõ ràng vừa mới ngủ dậy đi ra ngoài.

Vệ Miên cũng có thể nhận ra được đây chính là người phụ nữ ở trên xe buýt kia, hay nói cách khác là vợ của Tần Đại Lượng, nhưng mà hồi đó cô ta trông vẫn chưa lộ bụng bầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận