Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 671: Chán sống rồi

.



Chương 671: Chán sống rồi

Chương 671: Chán sống rồi

Tường trong loang lổ, chắc hẳn vừa mới quét vôi chưa được bao lâu, nhưng đám trẻ con thèm đòn trong tòa nhà thật sự quá nhiều, chưa được bao lâu đã dùng màu nước vẽ tùm lum lên mặt tường.

Hơn nữa, đèn trong thang máy còn vô cùng ảm đạm, chỉ nhìn như vậy thôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi.

"Cậu đến rồi hả?" Phùng Tĩnh vẫn chưa cúp máy, cô ấy nghe tiếng hít thở của Vệ Miên mà trong lòng thấy yên tâm hơn rất nhiều, không ngừng đoán xem đối phương đã đi đến đâu.

Vừa rồi cô ấy đã nghe thấy rõ ràng tiếng đóng cửa xe của Vệ Miên, còn cả tiếng "tinh" do thang máy phát ra khi mở cửa nữa.

Trên cơ bản có thể đoán ra được Miên Miên đã tới cứ cô ấy!

Phùng Tĩnh kích động đến suýt thì bật khóc nhưng cô ấy vẫn không dám bước một bước nào hết, mà lúc này, đột nhiên lá bùa hộ thân vừa rồi đã ngừng tỏa hơi nóng lại sục sôi ùng ục.

Lúc này, bên cửa sổ mà Phùng Tĩnh không nhìn thấy có một nữ quỷ mặc áo đỏ đang đứng đỏ.

Nữ quỷ có một bộ tóc rũ rượi xoa dài xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt u ám, đang nhìn chằm chằm vào Phùng Tĩnh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thù hận thấm tận xương cốt.

Cũng may mà trước đây Vệ Miên đã từng đi cùng Phùng Tĩnh tới lớp học này rồi cho nên vẫn còn nhớ số tầng của nó.

Đợi khi cô lên đến tầng mười sáu, vừa liếc mắt nhìn một cái đã trông thấy Phùng Tĩnh đứng trong hành lang đằng xa, còn có cả hồng y nữ quỷ tóc tai rũ rượi bên cạnh cô ấy nữa.

Phùng Tĩnh vừa trông thấy Vệ Miên tới đã định chạy về phía cô nhưng không ngờ chân đột nhiên vướng phải thứ gì đó, còn chưa kịp nhấc lên đã ngã sõng soài.

"Đệt!"

Phùng Tĩnh nhe răng trợn mắt, cô ấy quay đầu nhìn lại, rõ ràng dưới chân chẳng có thứ gì cả, không biết tại sao đột nhiên lại ngã nữa.

Cô ấy cử động chân, cảm giác cổ chân bị trói buộc đó vẫn còn nguyên, trong lúc đang nghi ngờ không biết đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên sợi dây đàn trong đầu căng chặt.

Đúng rồi, không phải vì bị quỷ ám nên cô ấy mới gọi Vệ Miên đến đây hay sao, cho nên nguyên nhân khiến cô ấy cảm giác bị trói buộc là gì?

Phùng Tĩnh nghĩ đến đây lại không nhịn được mà cả người run rẩy, huyết sắc trên gương mặt lập tức rút đi sạch sẽ, cả người không kiềm chế được mà run lên.

Trong nháy mắt này, lá bùa hộ thân mà cô ấy đang cầm trong tay bất chợt không lửa tự cháy, sau đó hóa thành một nắm tro tàn trong tay nhưng lại không tạo thành bất cứ sát thương gì cho cô ấy.

Phùng Tĩnh càng sợ hãi hơn.

Cũng chính trong nháy mắt lá bùa hộ thân vẫn chưa cháy hết đó, cô ấy chợt cảm thấy trên người lạnh hơn rất nhiều, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống vài độ.

Vệ Miên đi về phía bên này với vẻ mặt không có cảm xúc, nhìn thấy động tác định ngồi xuống của nữ quỷ, đôi môi đỏ của cô mím chặt, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh, cô lôi Ngọc Cốt Phiến ra vỗ vào lòng bàn tay.

"Xem ra có mấy thứ chán sống lắm rồi."

Nữ quỷ nghe thế mà hai vai run lên, cơ thể lặng lẽ ngửa về sau một chút nhưng bước chân vẫn đứng nguyên ở chỗ đó một các kiên định, không chịu nhúc nhích.

Lúc này, khoảng cách giữa Vệ Miên và bọn họ càng ngày càng gần, thấy nữ quỷ kia không hề lùi một bước nào về phía sau mà vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Tĩnh, cứ như thể có thâm thù đại hận gì với cô ấy vậy.

Vệ Miên nhíu mày, lần này, cô lôi một xấp bùa ngũ lôi từ trong túi áo ra, không sai, chính là một xấp.

Cô cầm bùa ngũ lôi rồi vung một cái, hai con mắt đen láy không mang theo một chút độ ấm nào cả, cứ nhìn thẳng vào nữ quỷ như vậy.

Đôi vai của nữ quỷ run lên, cô ta đã làm quỷ nhiều năm như thế rồi nên đương nhiên có bản lĩnh gần lợi tránh hại của mình, cũng có thể đoán ra được cái thứ đang nằm trong tay của cô gái trẻ kia đối với cô ta mà nói cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.

Năng lượng hàm chứa trên đó, cho dù đã cách xa như thế mà cô ta vẫn có thể cảm giác được rất rõ ràng.

Nữ quỷ thấp thoáng có một loại cảm giác, chỉ sợ một lá trong số đó đã có thể lấy được mạng của cô ta rồi, huống chi là một xấp, một xấp này muốn đánh chết mấy chục cô ta cũng dễ như trở bàn tay thôi.

Nhưng vất vả lắm cô ta mới nhìn thấy một người trông giống thằng đàn ông chó má kia, hiển nhiên không muốn bỏ qua như thế rồi, lỡ như lần sau cô gái trẻ này vì sợ hãi mà không chịu tới đây, vậy cô ta biết đi đâu mà tìm người chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận