Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 416: Chắc Hẳn Thằng Nhỏ Bị Trúng Tà Rồi

.



Chương 416: Chắc Hẳn Thằng Nhỏ Bị Trúng Tà Rồi

Chương 416: Chắc Hẳn Thằng Nhỏ Bị Trúng Tà Rồi

Anh ta với vợ đều không nỡ đưa con trai đến bệnh viện tâm thần nên chỉ có thể để con ở nhà chăm sóc, nhưng mấy hôm trước đột nhiên con trai phát điên, dùng sức đẩy ngã người vợ đang nấu cơm.

Đến lúc đó, anh ta cũng mới biết vợ đã mang thai được hơn một tháng rồi, chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận lo chuyện của Khưu Cương, thẳng cho đến khi sảy thai ngoài ý muốn thì mới biết.

Khi ấy, lúc mẹ vợ qua bên nhà thăm con gái vừa vặn trông thấy hình ảnh cháu ngoại trai đang phát điên, cầm con dao đâm vào gối ôm, bà cụ sợ quá định báo án nhưng còn chưa đợi bà ta kịp gọi điện thoại, chẳng qua chỉ có vài phút mà thôi, Khưu Cương không đâm dao nữa mà chuyển sang hát Kinh kịch.

Cậu ta mới chỉ là một đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi thì làm sao có khả năng biết hát Kinh kịch được chứ, ngay cả mấy người trong nhà bình thường cũng không có sở thích nghe Kinh kịch.

Khưu Tâm Chí với vợ đều cho rằng con trai xem mấy nền tảng video ngắn hoặc là từng nghe người ta hát ở trường học cho nên cũng không coi là vấn đề to tát gì hết, duy chỉ có mẹ vợ là sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Bà cụ nói đó là cách hát của khúc nào, diễn viên Kinh kịch bây giờ đều không hát như vậy nữa rồi, cũng chỉ có lúc bà cụ còn nhỏ từng được nghe khi đi cùng trưởng bối trong nhà tới nhà hát mà thôi.

Người biết hát ấy hả, bây giờ cỏ trên mộ người ta đều đã cao một mét cả rồi.

Bà cụ kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, cứ thế nhìn đứa cháu ngoại trai hơn một tiếng đồng hồ, để ý hết toàn bộ sự thay đổi của cậu ta trong suốt khoảng thời gian này.

Khi thì như ông già người già lưng còng, khi thì như đứa trẻ non nớt, khi thì như người phụ nữ xinh đẹp, khi thì giống một tráng hán anh dũng.

Đợi lúc bọn họ cho Khưu Cương uống thuốc mà bệnh viện kê cho thì cậu bé quả thật mới chịu yên tĩnh.

Nhưng loại yên tĩnh này chỉ tính về mặt cơ thể mà thôi, giống như bị dược vật khống chế khiến cơ thể không thể nào nhúc nhích được, cũng không phải thứ gì tốt lành.

Bởi vì ánh mắt của cậu ta vẫn đang đảo loạn không ngừng.

"Chắc hẳn thằng nhỏ bị trúng tà rồi!"

Bà cụ thấy nhiều hiểu rộng hơn con gái, cho dù chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy rồi chứ, trước đây bà cụ từng nghe nói người nào đó ở nhà ai đấy bị ma nhập, làm ra rất nhiều chuyện khiến người bình thường đều cảm thấy khó hiểu.

Mà tình huống hiện giờ của Khưu Cương rất tương đồng với bị ma ám mà bà cụ từng nghe nói tới.

"Trúng tà ấy ạ?" Khưu Tâm Chí lộ vẻ hoang mang: "Trúng tà thì phải sao bây giờ?"

"Phải tìm một người biết xem mới được, để người ta xử lý giúp cho, chứ bản thân chúng ta chắc chắn không làm được đâu. Chuyện này cứ giao lại cho mẹ đi."

"Vậy làm phiền mẹ ạ!"

Ngày hôm sau, bà cụ trở về thôn mời bà đồng nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn qua đây, nhưng bà đồng kia chỉ vừa mới chạm vào người của Khưu Cương là sắc mặt đã chợt thay đổi, sau đó vội vàng rời đi, nói là mình không xử lý được, kêu bà cụ mời cao nhân khác tới.

Bà cụ không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục nhờ người tìm đại sư lợi hại, những người nổi tiếng có thể mời tới được đều đã mời hết một lượt, nhưng không có một người nào giải quyết được vấn đề của cháu trai bà ta.

Khư Tâm Chí có mở một tiệm sách vì vậy cũng đã hỏi thăm không ít khách hàng, những đại sư được bọn họ tiến cử đều đã mời hết một lượt, trong đó còn bao gồm cả lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ chỉ là một tay gà mờ, ông ta chối rằng sở trường của mình là xem phong thủy và mệnh lý, chứ không phải bắt quỷ trừ tà, có điều, ông ta biết ai có thể giải quyết được vấn đề này.

Cách ngày, Vệ Miên đã gặp được Khưu Tâm Chí đang nóng lòng muốn cứu con.

Âm khí trên người Khưu Cương vô cùng dày đặc, Vệ Miên chỉ mới liếc mắt nhìn một cái đã nói: "Quỷ ám rồi."

Khưu Tâm Chí đã tìm rất nhiều đại sư tới đây rồi, thật ra con trai bị gì thì trong lòng anh ta cũng đã biết đại khái, cho nên lúc này Vệ Miên nhìn ra được cũng không khiến anh ta cảm thấy ngạc nhiên một chút nào cả.

"Có thể chữa được không?"

Anh ta hỏi với vẻ hơi thấp thỏm, chỉ sợ lại phải nghe thấy câu trả lời phủ định thêm lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận