Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1101: Cậu Là

.



Chương 1101: Cậu Là

Chương 1101: Cậu Là

Phương Hiểu Lượng bị mỉa mai lập tức á khẩu cạn lời, vốn anh ta còn muốn cãi nhau thêm vài câu nhưng đột nhiên lại phát hiện ra lúc này, ánh mắt Hoàng Nhị Muội nhìn mình lại mang theo chút vẻ khác thường, cuối cùng anh ta chỉ đành nuốt lời về với vẻ tấm tức, giả bộ không thèm so đo với phụ nữ.

Nhìn anh ta quét mã thanh toán mà sắc mặt vẫn thối vô cùng, Vệ Miên cân nhắc định xuống một câu nhắc nhở kia nhưng rồi vẫn quyết định không nói nữa.

Năm ấy khi Phương Hiểu Lượng ly hôn đã khiến vợ cũ chịu thiệt lớn như thế, bây giờ người ta muốn đòi lại hình như cũng không có gì là không thể?

Vệ Miên thu hồi tầm mắt, kêu Tân Hiểu Đồng tiễn khách ra ngoài.

Hoàng Nhị Muội cắn môi cũng đi ra ngoài theo, nhưng bước chân lại có hơi chần chừ, đợi khi ra đến cổng, đột nhiên cô ta quay người lại: "Vệ đại sư, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?"

Vệ Miên nhướng mày nhưng lại không nói gì cả, Lương Hạo Nhiên đang ngồi bên cạnh vô cùng thức thời mà đứng dậy: "Sư phụ, tôi đi nhà vệ sinh một lát!"

"Đi đi."

Hoàng Nhị Muội mỉm cười với Vệ Miên một cách biết ơn, sau đó lại nhìn về phía Phương Hiểu Lượng rõ ràng đang để lộ ra sắc mặt không tốt.

"Anh xuống tầng đợi em đi, em còn chút chuyện muốn hỏi đại sư!"

"Có gì mà phải hỏi, cô ta trẻ tuổi như thế chắc chắn chỉ biết lừa em thôi, huống chi, nhà ai xem bói một lần mát tận hai vạn tệ, anh thấy nên kêu cảnh sát thị trường tới đây xem sao, thật sự không..."

Anh ta còn chưa nói xong thì đột nhiên thang máy vang lên, có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da đi từ trong ra ngoài.

Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, mặt chữ điền, ăn mặc rất có tiêu chí, lúc nhìn người còn mang theo vài phần áp lực.

Nhìn thấy ông ta, Phương Hiểu Lượng lập tức ngừng ngay lời còn chưa kịp nói hết, anh ta lập tức thu lại vẻ mất kiên nhẫn trên gương mặt mà đi ra đón người đàn ông một cách nhiệt tình.

"Bộ trưởng Tôn?"

Tôn Trường Hà liếc mắt nhìn Tôn Hiểu Lượng, cảm thấy anh ta hơi quen mắt nhưng lại không nghĩ ra được là ai: "Cậu là?"

Phương Hiểu Lượng cũng không tức giận một tí nào cả, trên gương mặt anh ta mang theo nụ cười vừa vặn thỏa đáng, vừa không để lộ rõ bản thân quá mức nịnh bợ lại vừa có thể khiến người cảm giác được sự nhiệt tình của mình mà nhắc nhở: "Tôi là Phương Hiểu Lượng của canh cay tê Tiểu Lượng, trước đó lúc kiểm tra vệ sinh y tế, chúng ta đã gặp một lần rồi, sau này chú út Hoàng chuyển nhà, chúng ta còn ăn chung bữa cơm nữa."

Ngoại mặt Tôn Trường Hà không có biểu cảm gì hết bởi vì người muốn bấu víu quan hệ vào ông ta quá nhiều.

Hiển nhiên Phương Hiểu Lượng cũng đã nghĩ đến, ánh mắt của anh ta lóe lên, cuối cùng vẫn lật ngửa con át chủ bài của mình: "Vợ chưa cưới của tôi là Hoàng Nhị Muội."

Nghe anh ta nhắc đến Hoàng Nhị Muội là vẻ mặt của Tôn Trường Hà dịu đi vài phần, ông ta gật đầu, vừa không khiến người cảm thấy quá mức lạnh nhạt lại vừa cảm thấy mình được người coi trọng.

"Ồ, cậu là Phương Hiểu Lượng à, sớm đã nghe lão Hoàng nhắc qua rồi, cậu coi trí nhớ của tôi này, mới đầu cũng không nhận ra!"

Phương Hiểu Lượng nhiệt tình đáp: "Chú là quý nhân nhiều việc mà, sau này tôi mời cả chú út Hoàng tới, chúng ta ăn với nhau một bữa cơm, mong là bộ trưởng Tôn nể mặt!"

Về phần người ta thật sự không nhận ra hay là khách sáo thì Phương Hiểu Lượng cũng chẳng thèm quan tâm.

Vì thang máy này chỉ có thể thông đến hai văn phòng, một là văn phòng luật sư Chân Thành, và một là Đoán Mệnh Quán.

Phương Hiểu Lượng thuận miệng hỏi bộ trưởng Tôn đến đây làm gì.

"Tôi tới tìm Vệ đại sư để thỉnh một lá bùa bình an."

Phương Hiểu Lượng nghe được ba chữ "Vệ đại sư" mà còn tưởng mình nghe lộn, nụ cười trên gương mặt anh ta hơi cứng ngắc: "Vệ đại sư ấy ạ?"

Vừa rồi lúc còn ở trong thang máy, Tôn Trường Hà đã nghe thấy anh ta đang phát ngôn bừa bãi rồi, lúc này nhìn thấy trước quầy tiếp tân không có khách bèn đi thẳng vào bên trong hỏi Vệ Miên có thời gian không.

Tân Hiểu Đồng nhìn đăng ký lịch hẹn, rất nhanh đã đối chiếu người trước mặt với tên trong danh sách xong.

"Tôn tiên sinh phải không ạ? Lịch hẹn của ông là mười giờ, có thể đợi ở khu vực nghỉ ngơi bên này một chút, khi nào vị khách trước ra ngoài là được."

"Được!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận