Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 239: Lập Tức Mềm Nhũn

.



Chương 239: Lập Tức Mềm Nhũn

Chương 239: Lập Tức Mềm Nhũn

Cô vô cùng bình tĩnh nhập mật khẩu WIFI của quán trà sữa được dán trên bức tường, sau đó lướt video ngắn một cách nhàn nhã và thong dong.

Vì biểu hiện của Vệ Miên thật sự quá mức bình tĩnh, trông không hề giống một người trốn tiết ra ngoài, bên này lại cách đại học Thanh Bình không xa nên cũng có không ít sinh viên chọn tới đây ăn uống, thậm chí còn không phân thời gian.

Chưa đến nửa tiếng, Vệ Miên đã trông thấy một cái bóng nhỏ màu xanh đeo cặp sách đi vào quán ăn Hàn Quốc.

Cô cử động cái chân hơi tê rần, thúc giục công pháp để máu trong người tuần hoàn trôi chảy hơn một chút, đợi cảm giác tê rần đó trôi qua mới đứng dậy giậm chân.

Mà lúc này, cô gái nhỏ lại bước từ bên ngoài ra, sau lưng cô bé đã đổi từ cặp sách thành vở vẽ.

Vệ Miên nhìn thấy cô bé một đường tung tăng đi ngang qua cửa quán trà sữa, tiến thẳng về hướng Bắc.

Cô lại đợi thêm một lúc, xác định người đã đi qua rồi mới uống nốt hớp nước vị dâu tây, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. ...

Hàn Tư Dao học sinh năng khiếu môn mỹ thuật, bởi vì tháng sau phải đại diện cho trường học tham gia một cuộc thi mỹ thuật cho nên trong khoảng thời gian gần đây, chiều hôm nào cô bé cũng có thể tan học sớm sau đó tới phòng vẽ luyện tập nửa buổi chiều.

Việc này đối với người khác mà nói có thể kéo chân thành tích nhưng đối với Hàn Tư Dao thì lại khác.

Bởi vì cô bé không có thành tích sợ bị kéo chân gì cả, không có gì cản trở thì cô bé vẫn xếp nhất từ dưới đếm lên, mà cản trở thì phỏng chừng cũng chỉ như vậy mà thôi, chắc hẳn sẽ không kém hơn được nữa đâu.

Hàn Tư Dao là người dân tộc Triều Tiên, nhà ở Diên Biên, Cát tỉnh, chỉ là công việc của cha bị điều đến thành phố Thanh Bình, mẹ của Hàn Tư Dao không có cách nào khác mà chỉ đành dẫn con đi theo.

Sau khi tới đây, bà vẫn bắt tay vào nghề cũ, mở một quán ăn Hàn Quốc này, nằm ngoài dự liệu là việc kinh doanh cũng không tồi, muốn nuôi sống một nhà ba người cũng không thành vấn đề.

Phòng vẽ mà Hàn Tư Dao học nằm ở tiểu khu đằng sau, cách không xa, trước đây lần nào mẹ Hàn cũng đưa đón con gái nhưng lớp đặc biệt khoảng thời gian này thường bắt đầu từ một giờ chiều, ngược lại bà rất muốn đưa con đi nhưng tầm giờ đó vừa vặn lại là giờ cơm, đúng lúc quán ăn đông khách nhất.

Không có cách nào khác, bà chỉ có thể kêu Hàn Tự Dao một mình cầm điện thoại đến lớp vẽ, đến nơi rồi nhớ gọi điện cho bà một cuộc, mấy lần như thế đều bình an vô sự.

Mẹ Hàn dần dần buông lỏng, bắt đầu để cô bé tự đi học và tan học.

Chiều hôm nay, Hàn Tư Dao vẫn giống như bình thường, sau khi rời khỏi quán ăn của nhà mình, cô bé thuận theo con đường kia tiến về phía Bắc, đợi khi đến một sạp hàng bán bỏng ngô, cô mới bé vòng vào con ngõ bên cạnh.

Con ngõ này nằm giữa hai tòa nhà bán lẻ cao ba tầng, vô cùng chật hẹp, một chiếc xe hơi nhỏ cũng không ních vào được.

Đây là một con đường tắt mà Hàn Tư Dao tình cờ phát hiện ra vào một khoảng thời gian trước, sau khi đi vào chính là vành đai xanh hóa của tiểu khu, nhưng cây cối hai bên khá um tùm, bình thường cũng không trông thấy người nào cả.

Có điều, từ chỗ này đến lớp vẽ có thể tiết kiệm được năm phút, hoàn toàn không cần phải vòng đến cổng chính xa xôi.

Nhưng bên này không có đèn đường, nếu là buổi tối thì cô bé cũng không dám đi, nhưng bây giờ đang là ban này nên cũng không có gì đáng sợ cả.

Hàn Tư Dao bước đi được hơn mười mét đã phát hiện ra không đúng, cô bé cứ có cảm giác hình như đằng sau có người đang đi theo mình, trái tim của cô bé đập như điên nhưng lại không nhịn được mà trấn an bản thân.

Đã đi mấy lần rồi cũng không nhìn thấy gần đây có ai cả, chắc tám phần là mình tự dọa mình thôi.

Cô bé đẩy nhanh tốc độ tiến lên nhưng lại phát hiện ra hình như người đằng sau cũng gia tăng tốc độ như thế.

Hàn Tư Dao đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra đằng sau, phía sau không có gì cả, cô bé lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, chắc là mình nghĩ nhiều thôi.

Cô bé còn đang thì thầm trong lòng, nói thôi lần sau không ham tiết kiệm năm phút này nữa, vẫn nên đi từ cổng chính thì hơn, vòng xa cũng không sao cả, chứ chỗ này đáng sợ quá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận