Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 182: Chuyển Đi

.



Chương 182: Chuyển Đi

Chương 182: Chuyển Đi

Tiêu Chí Minh vừa nhìn đã thấy đúng là như thế thật, trước đó ông ta hoàn toàn không hề chú ý đến vấn đề này.

"Sinh thần bát tự của ông."

Tiêu Chí Minh vội vàng báo luôn.

Vệ Miên giơ tay bấm, Trịnh Hạo vừa rồi vẫn luôn đi theo đằng sau Tiêu Nhất Bân cũng đồng thời giơ tay bấm.

Chỉ là anh ta mới tính ra được một manh mối thì bên Vệ Miên đã tính xong rồi, cô chỉ vào hướng đối diện.

"Chuyển quầy tiếp tân đến đây đi, cố gắng thiết kế sao cho thành hình cung tròn, hoặc là khiến cho chỉnh thể cả nó lộ ra hình thái lõm xuống, như vậy sẽ khiến cho nhân viên trong công ty càng gắn kết và đoàn kết hơn, càng có thể hấp thu tài lực, công ty cũng sẽ dễ dàng phất lên nhanh hơn, đương nhiên, vị trí này cũng vượng cho ông hơn."

Tiêu Chí Minh sợ mình bỏ sót điều gì đó nên vội vàng gọi trợ lý đi theo từ ban nãy tới ghi chép lại.

Dù sao thì ông ta cũng là người ngoài nghề nên vẫn chưa cảm giác được thực lực của Vệ Miên như thế nào, nhưng Trịnh Hạo thì lại khác, tốt xấu gì thì anh ta cũng xuất thân là thế gia phong thủy.

Chỉ từ một điểm tiến hành thôi diễn sinh thần bát tự của Vệ Miên ban nãy thôi là đã khiến Trịnh Hạo không thể không nhìn cô với con mắt khác.

Cho dù từ góc độ thôi diễn hay là độ chuẩn xác thì không một ai trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Trịnh có thể sánh được.

Về phần cha và ông nội, Trịnh Hạo không lôi ra để so sánh nên tạm thời cũng không tiện nói gì cả.

Người trong nghề vừa ra tay đã khiến ánh mắt anh ta nhìn Vệ Miên trở nên khác hẳn.

Mấy người vòng qua quầy thu ngân để tiếp tục đi vào bên trong.

Vừa mới vào khu làm việc, các giác quan của Vệ Miên nhạy bén có thể rõ ràng càng áp được áp lực, thậm chí là mỗi một lần hít thở đều có một loại cảm giác bức bối không nói nên lời.

Người không cảm nhận được rõ ràng nếu ở trong một môi trường như vậy lâu hơn một chút sẽ cảm thấy tâm trạng không tốt, mà người có giác quan nhạy bén trời sinh như Vệ Miên đã bắt đầu cảm giác khó chịu ngay từ một khắc bước chân vào văn phòng rồi.

Thường thì bọn họ sẽ không liên tưởng loại cảm giác như vậy với phương diện môi trường làm việc, mà chỉ cảm thấy vì mình không thích đi làm, vì thế vừa mới đến công ty đã cảm thấy tâm trạng không tốt.

Vệ Miên nhắm mắt lại, lúc lại mở mắt ra thì thiên nhãn cũng đã mở.

Mà bấy giờ, khu làm việc trong mắt cô đã biến thành một bộ dáng khác.

Không khí tối tăm tù mù hoàn toàn không có một chút cảm giác trong lành của bên ngoài, thậm chí trong thể khí đục ngầu này còn kèm lẫn cả vài sợi sát khí.

Vệ Miên tìm kiếm thuận theo phương hướng sát khí tản ra, cuối cùng ánh mắt rơi lên một góc Đông Nam của khu làm việc, nguồn gốc của phần lớn sát khí nằm ở đây, từ xa nhìn qua đã thấy đen sì một mảng rồi.

"Chỗ đó là gì vậy?" Vệ Miên giơ tay chỉ về góc đằng đó.

"Đó là khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, có ít đồ ăn vặt với thức uống, là nơi dành cho mọi người uống trà chiều."

Trợ lý đeo kính mắt lập tức giải thích nghi hoặc thay Vệ Miên.

Vệ Miên trực tiếp đi tới chỗ có sát khí nặng nhất, chỗ này có một chiếc bàn dài kiểu quầy bar, còn có mấy cái ghế chân cao nữa.

Trong dãy tủ lạnh sát tường kia bày các loại điểm tâm và bánh ngọt nhỏ khác nhau, còn để không ít hoa quả, có thể thuận tiện lấy ăn bất cứ lúc nào.

Một bên khác là máy pha cà phê và tủ đồ uống, những chiếc hộp thủy tinh trong suốt trong tủ đồ uống trước mặt đều trống rỗng.

Vệ Miên cầm quả cà chua bi trong đĩa hoa quả nằm trên bàn, trên này có sát khí lượn lờ.

Trịnh Hạo không có thiên nhãn nhưng năm giác quan của anh ta nhạy bén, hiện giờ cũng cảm giác được đứng trong nơi này khó chịu đến lạ, nhưng cụ thể tại sao lại khó chịu thì anh ta cũng không nói rõ ra được, chỉ nhíu mày nghĩ ngợi.

Tiêu Nhất Bân ở một vài phương diện nào đó luôn thiếu dây thần kinh, lúc này anh ta cũng không hề phát hiện ra có chỗ nào không đúng mà trực tiếp từ đằng sau vượt qua đám người, mở cửa tủ lạnh lấy một hộp việt quất xanh ở bên trong ra.

Vệ Miên tận mắt nhìn thấy anh ta bỏ quả việt quất xanh đang tản ra sát khí kia vào trong miệng, sau đó chua đến mức gương mặt làm ra một trăm linh tám loại biểu cảm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận