Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1149: Bình Dị

.



Chương 1149: Bình Dị

Chương 1149: Bình Dị

Vẻ ngoài của căn biệt thự nhỏ thoạt nhìn giống một căn nhà gỗ lớn, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng vân gỗ trên vách tường, trông có cảm giác hoang dã vô cùng.

Mà trên thực tế, mấy thứ này đều không phải gỗ thật, chỉ là cố tình trang trí thành phong cách như thế mà thôi.

Khung cửa sổ và cửa màu gỗ thô, cùng một vài khóm hoa dại trong chậu hoa bên bệ cửa sổ kia đều mang tới cho người cảm giác thư thái và an nhàn.

Hàng rào gỗ cao hơn nửa người vây quanh một mảnh sân không lớn, trên cổng lớn còn treo một cái chuông nho nhỏ đung đưa theo gió, phát ra tiếng kêu như chuông bạc.

Đúng lúc này, trong rừng trúc cách đó không xa đột nhiên có một sinh vật mang hai màu đen trắng xen kẽ lăn ra, cái thứ này lăn thành một quả cầu từ trên sườn dốc xuống, thẳng cho đến khi lăn tới trước hàng rào gỗ mới dừng lại bất động.

Lại qua một lúc lâu sau, quả cầu tròn này mới cử động chân, lảo đảo đứng dậy, sau đó bám vào hàng rào gỗ chui vào trong sân, bò về phía cửa của căn biệt thự.

Đứa nhỏ này còn chưa đến cửa thì đã có một người đàn ông trung niên đi từ trong nhà ra, ông ta nhìn bộ dáng hàm hậu và ngây thơ của con gấu trúc con mà lập tức bật cười, cười đủ rồi mới cúi người bế nó lên.

"Đứa trẻ này, sao lại lén lút qua đây nữa rồi, mẹ nhóc đâu, cẩn thận lát nữa mẹ nhóc lại qua đây bắt nhóc về, nếu bị đánh thì ta không có cách nào giúp được đâu!"

Lần trước cũng là con gấu trúc con này băng qua rừng trúc, lén lút chạy tới đây, còn lộn mèo trong sân, đợi khi Vệ Miên ra ngoài là lập tức chạy tới ôm chân cô, không chịu bỏ ra.

Nó cứ ở đây hơn nửa ngày, sau đó gấu trúc mẹ dẫn theo một con gấu trúc con nữa tìm tới đây, kêu a a không biết là đang nói gì nhưng rõ ràng là đang dạy dỗ.

Gấu trúc con biết mình gây họa nên cũng không cãi lại, chỉ ngồi yên ở đó nghe mắng với vẻ ủ rũ.

Sau đó cũng không biết nó lại làm gì chọc gấu mẹ tức giận nữa mà gấu mẹ còn đi lên đập cho hai phát.

Giờ còn chưa quá ba ngày mà con gấu trúc con này lại tới nữa.

Nó cũng không để ý có phải Ngụy Cảnh Hưng đang bế mình hay không, miệng liên tục kêu a a, cả người ra sức rướn vào trong cửa, mục đích hiển nhiên không thể rõ ràng hơn nữa.

Muốn tìm Vệ Miên đây mà.

Ngụy Cảnh Hưng nhìn bộ dáng nôn nóng đó của nó, ý cười vừa mới tan đi lại hiện lên trên gò má, ông ta nghiêng đầu gọi: "Miên Miên, con gấu trúc kia lại tới nữa rồi."

"Tới đây!"

Cách rất xa, giọng nói của Vệ Miên truyền từ trên xuống, sau đó một bóng người màu trắng xuất hiện trên sân thượng của căn biệt thự nhỏ, bóng người kia nhảy từ trên không trung xuống, mũi chân nhấn nhẹ, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống sân.

Gấu trúc con nhìn thấy Vệ Miên là lập tức từ bỏ cái ôm của Ngụy Cảnh Hưng, vừa lăn vừa bò xuống khỏi người ông ta, sau đó ôm chặt chân của Vệ Miên.

Miệng còn phát ra tiếng kêu rất tủi thân, âm thanh đó trở nên càng ngày càng lớn khi Vệ Miên không lập tức xoa đầu nó ngay.

Rất có cảm giác mi không xoa là ta sẽ kêu mãi mãi.

Vệ Miên bất đắc dĩ, chỉ có thể xoa vài cái qua loa lấy lệ, chỉ là hai cái này vẫn khiến cho gấu trúc con híp mắt lại đầy thoải mái, có một loại cảm giác đời gấu cuối cùng cũng viên mãn rồi.

Ngụy Cảnh Hưng đứng bên cạnh tươi cười như mẹ hiền, không hề để ý đến việc con gái thích gấu trúc hơn là mình.

Theo quan điểm của ông ta thì Miên Miên cái gì cũng tốt hết, tất cả mọi người đều thích cô mới đúng.

Hai người đang ở trong sân chơi với gấu trúc thì Trịnh Hạo một đường chạy bước nhỏ qua đây, anh ta thở hồng hộc vừa định than thở vài câu thì đột nhiên nhìn thấy con gấu trúc con trong sân, hai mắt lập tức sáng ngời.

Anh ta ném lại một câu "sư thúc, hai người đặt lịch hẹn kia qua đây rồi" sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh con gấu trúc.

Vệ Miên "ừm" một tiếng, sau đó dặn dò người giấy trong căn biệt thự chuẩn bị trà.

Rất nhanh, đã có hai bóng người một cao một thấp xuất hiện ở cuối con đường nhỏ, hai người vừa đi vừa cầm quạt giấy, tuy rằng vừa mới băng qua rừng rậm không có ánh mặt trời chiếu vào nhưng cũng chẳng thấy được bao nhiêu gió, cho nên hai người cảm thấy vô cùng nóng nực.

"Lão Trương, đại sư có bản lĩnh nhiều như thế, ông cần gì cứ phải khăng khăng tìm một người ở tận rừng rú thế này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận