Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1031: Đâu Xảy Ra Chuyện Gì

.



Chương 1031: Đâu Xảy Ra Chuyện Gì

Chương 1031: Đâu Xảy Ra Chuyện Gì

Thế nhưng, Đồng Siêu Cường cũng đi khám bác sĩ tâm lý rồi, vẫn không có một chút tác dụng nào hết, đến cuối cùng, bác sĩ kia còn ngấm ngầm nhắc nhở anh ta có phải đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ không, kêu anh ta tìm một thầy phong thủy có thể giải quyết vấn đề ở phương diện này, tiễn cái thứ không sạch sẽ trên người đi, đảm bảo chỉ có chuẩn không cần chỉnh.

Thật ra, bác sĩ cũng không muốn chữa trị kiểu không khoa học như thế, những những bài kiểm tra có thể làm đều đã làm hết cả rồi, thậm chí anh ta còn tìm tới cả thầy của mình, nhưng vẫn không có bất cứ một manh mối nào về loại bệnh như vậy hết.

Cũng không thể kêu đối phương tiếp tục làm kiểm tra được, tính cho đến bây giờ, những bài kiểm tra có thể làm đều đã làm hết rồi, chỉ riêng tiền kiểm tra đã ngốn tận mấy vạn tệ, nếu tiếp tục kiểm tra vậy cũng không biết đến khi nào mới kết thúc nữa.

Hơn nữa, anh ta đã không nghĩ ra được còn có thể làm thêm bài kiểm tra gì nữa.

Lúc này, Đồng Siêu Cường đã bắt đầu ngồi xe lăn, hơn nữa, ăn cơm và uống nước đều cần đến vợ giúp, hai người cũng sứt đầu mẻ trán vì bệnh tình của anh ta, không còn cách nào khác chỉ có thể xin nghỉ dài hạn với công ty.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, thậm chí công ty đã có dự định cho anh ta thôi việc và tuyển người mới.

Dù sao cũng chẳng ai biết đến khi nào thì Đồng Siêu Cường mới có thể khỏe lại, lỡ như sau này không khỏe lại được, bộ còn có thể đợi anh ta mãi mãi được chắc?

Vừa vặn lại đúng dịp tết, vợ và Đồng Siêu Cường chọn về nhà mẹ chồng, muốn nhờ bà cụ ở nhà giúp mình tìm xem có đại sư lợi hại nào hay không.

Mẹ chồng phát động quan hệ nhân sinh của mình rất nhanh đã tìm được một người, nhưng tiếc là người kia chỉ mới làm phép thử thôi đã đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bỏ đi với vẻ mặt sợ hãi.

Lần này, suýt chút nữa thì dọa người nhà họ Đồng sợ chết khiếp, đến tết cũng không có tâm trạng mà đón nữa, chỉ nghĩ, lẽ nào lại trơ mắt nhìn Đồng Siêu Cường thì cái thứ kia hại chết hay sao?

Đang lúc bọn họ nghĩ có nên đến chùa chiền và đạo quán để thử vận may không thì Dương Tuyết Phong tới cửa chúc tết, lúc này mới có chuyện hai người cùng nhau tới tìm Vệ Miên.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn và nhìn chằm chằm vào Đồng Siêu Cường với vẻ dò xét, đôi mắt xinh đẹp đó cũng nổi lên sự sắc bén.

"Anh nhớ lại cho kỹ, rốt cuộc một tháng trước đã xảy ra chuyện gì?"

Đồng Siêu Cường hoang mang: "Cái gì... đâu có xảy ra chuyện gì đâu!"

"Nếu anh thật sự không nhớ ra được lúc đó đã từng xảy ra chuyện gì ở ven sông vậy tôi cũng không giúp được anh đâu."

Đồng Siêu Cường nhíu mày nghĩ ngợi, khi nghe thấy từ "ven sông" này, trong thoáng chốc, đột nhiên anh ta nhớ đến thi thể bị mình đẩy về sông kia.

Chuyện ngày hôm đó dường như bị đóng bụi trong sa mạc ký ức, mà bây giờ một câu nói đó của Vệ Miên lại như một cơn gió lốc thổi lớp cát bên trên, khiến cho cái thứ bên trong dần dần lộ ra ngoài.

Chiếc áo màu đỏ, thi thể nữ trương phình, tứ chi bị chặt đứt, sợi dây chuyền vàng lấp lánh...

Anh ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn Vệ Miên với vẻ kinh hãi: "Là... là cô ta..."

Ánh mắt của Vệ Miên lạnh như băng: "Người kia sau khi bị chặt đứt tứ chi và hành hạ đến chết đã bị ném xuống sông, vốn dĩ trong lòng đã ôm oán hận, có thể nói sợi dây chuyền vàng chính là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận trên người cô ta, cảnh sát có thể thuận theo đó mà tìm hiểu nguồn gốc, từ đó tìm được tên hung thủ giết người, cảnh ngộ bi thảm của cô ta cũng có thể được lôi ra ánh sáng!"

"Nhưng anh lại vì lòng tham nhất thời mà một mình giấu riêng sợi dây chuyền, còn đẩy thi thể của cô ta về lại sông, khiến cho cô ta không thể rửa oan, dẫn đến việc những oán hận của cô ta đối với hung thủ chỉ có thể dồn về phía anh!"

Đồng Siêu Cường mặt xám như tro tàn, một lúc rất lâu sau anh ta mới dần bình tĩnh lại, anh ta muốn quỳ xuống trước vị đại sư trẻ tuổi kia và cầu cô cứu mình.

Nhưng anh ta cố gắng rất lâu mà chân vẫn không có một chút phản ứng nào hết, chỉ có thể khóc nức nở, không ngừng cúi người.

"Đại sư, đại sư, cầu cô, cầu cô hãy cứu tôi với, tôi vẫn chưa muốn chết đâu, đại sư, cầu xin cô hãy cứu tôi với đại sư!"

Vệ Miên nhìn người đàn ông trước mặt đang không ngừng chảy nước mắt như mưa nhưng trong lòng cô lại chẳng có một chút thương xót nào hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận