Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 536: Rốt cuộc là ai trong hai người này đã xảy ra vấn đề?

.



Chương 536: Rốt cuộc là ai trong hai người này đã xảy ra vấn đề?

Chương 536: Rốt cuộc là ai trong hai người này đã xảy ra vấn đề?

An Na cũng rơi vào trầm tư, cô ta vô cùng chắc chắn, mỗi lần có bất cứ địa phương nào gặp thiên tai thì cô ta chỉ cần biết nhất định phải quyên góp tiền là được.

Theo quan điểm của cô ta thì mình thì dựa vào sự yêu thích của mọi người để đi được đến ngày hôm nay, sau khi có năng lực rồi cũng nên giơ tay giúp đỡ bọn họ khi bọn họ gặp khó khăn mới đúng.

Cô ta vẫn luôn tin rằng thiện có thiện báo, thậm chí có một lần còn cho rằng mình có thể đi đến được bây giờ cũng là nhờ vào "thiện báo."

Lưu Đỉnh nghe đến đoạn này cũng hơi đăm chiêu.

"Số tiền quyên góp kia của cô đều đích thân được quyên góp từ trong tay cô sao?"

Còn chưa đợi An Na đáp lời thì anh ta đã tự hỏi tự đáp: "Trước đây tôi từng nghe nói một chuyện, nói là có một người trong giới cũng định kỳ quyên góp tiền nhưng người quản lý kia của cô ta sẽ lén lút giữ lại."

"Ví dụ như hai người bàn bạc rõ ràng với nhau sẽ quyên góp một trăm vặn, nhưng đợi đến khi thật sự quyên góp thì người quản lý lại chỉ quyên góp năm mươi vạn, nếu bị phát hiện sẽ nói sau khi mình hỏi mấy người, cảm thấy chỉ năm mươi vạn là đủ rồi. Còn nếu không bị phát hiện vậy toàn bộ năm mươi vạn còn lại đều sẽ vào túi riêng hết."

"Nghe nói người quản lý đã dùng cách này để giữ lại hơn nghìn vạn tệ, thẳng cho đến vài năm sau mới bị vạch trần, hồi đó chuyện này cũng rúng động trong giới lắm, tôi cũng chỉ được nghe một diễn viên lâu năm kể lại."

Lưu Đỉnh còn chưa nói xong câu này thì sắc mặt của An Na đã thay đổi, vì chuyện cô ta quyên góp này cũng giao cho người quản lý đi làm.

Bắt đầu từ lúc cha mẹ đến bên cạnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô ta, mới đầu An Na chỉ cho một phần làm phí sinh hoạt, nhưng sau này thấy bọn họ cũng thật lòng đối xử tốt với mình cho nên mới giao tiền vào tay mẹ ruột.

Phần lớn thu nhập của cô ta đều ở chỗ của mẹ ruột, lúc cần dùng tiền, cô ta chỉ cần thông báo cho mẹ biết một tiếng là được, bà ta sẽ chuẩn bị sẵn tiền cho cô ta.

Cho nên chuyện quyên góp tiền này cũng chỉ qua tay mỗi người quản lý và mẹ mà thôi.

Rốt cuộc là ai trong hai người này đã xảy ra vấn đề?

Lẽ nào cô ta đã tin nhầm người rồi? Hay là mẹ cũng bị lừa nốt?

Thế nhưng, Vệ Miên lại không nghĩ như thế, cô trực tiếp mở thiên nhãn với An Na và xem hết toàn bộ mọi chuyện một lượt, trong lòng lập tứ chiểu ra.

Chuyện này cũng gần giống với những gì mà cô dự liệu.

Là mẹ của An Na và người quản lý hợp mưu, hoặc nên nói là người nhà của An Na, bởi vì cha của cô ta cũng biết rõ chuyện này, hơn nữa còn tán đồng với cách làm của vợ.

Thật ra, mấy thứ này đối với An Na mà nói cũng không tính là gì cả, Vệ Miên còn nhìn ra được thứ quan trọng hơn nữa kìa.

Cô nhìn về phía cô ta với vẻ hơi thương cảm.

"Cô trở về có thời gian thì kiểm tra tài khoản của mình đi, trước đó tôi quan sát thấy cung tài bạch của cô tối tăm, còn tưởng gần đây cô chi tiêu việc gì lớn, hoặc là đầu tư thất bại, nhưng đến ban nãy tôi mới biết không hề có chuyện như thế."

Về phần cụ thể hơn thì Vệ Miên không cần thiết phải nói nữa.

Dù sao thì An Na không cần thiết phải tốn suy nghĩ cũng có thể điều tra ra được chuyện này, có thể thấy mấy người kia đã làm một cách trắng trợn và lộ liễu cỡ nào.

"Tài khoản của tôi làm sao?"

Trong lòng An Na hơi hoảng hốt, cô ta không hiểu Vệ Miên nói như thế là có ý gì, cái gì mà kêu cô ta kiểm tra tài khoản của mình cơ?

Phần lớn tiền của cô ta đều nằm trong tay của mẹ ruột, bà ta và cha cùng nhau giúp cô ta quản lý, dùng để đầu tư bất động sản thì làm sao có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ, đó chính là cha mẹ ruột của cô ta cơ mà!

Nhưng đồng thời, trong lòng cô ta lại thoáng lo lắng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nhỏ bị vứt bỏ lại quê nhà, hình như tất cả chuyện này cũng không phải không có khả năng?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô ta đột nhiên trở nên nặng nề. Hôm nay thông tin mà cô ta nhận được quá lớn khiến trong lúc nhất thời cô ta chưa thể bình tĩnh lại được, cảm giác không thể ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận