Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 340: Năm Học Mới

.



Chương 340: Năm Học Mới

Chương 340: Năm Học Mới

Trải qua chuyện này xong, Đặng Kiến Trung đã hoàn toàn đứng vững bước chân ở thành phố Thanh Bình, mấy bè cánh của thị trưởng Phùng kia cũng bị lôi ra hết, hoặc là tìm bằng chứng xác thực, đồng loạt ngã ngựa.

Mấy người đã làm chuyện thẹn với lòng nhưng vẫn chưa bị phát hiện đều cúp đuôi làm người, không còn dám nhảy tâng tâng trước mặt Đặng Kiến Trung nữa.

Trong lúc nhất thời, quan trường của thành phố Thanh Bình đã bị quét sạch, tất cả mọi người đều căng thẳng khủng khiếp, chỉ sợ mồi lửa tiếp theo sẽ lan đến người mình, thậm chí đến đại sảnh chính vụ làm việc công, thái độ của nhân viên bên trong cửa sổ cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Một ngày nào đó, Lâm Tuyết gọi điện thoại cho Vệ Miên, nói Phan Húc Đông đã bị bắt vì nhận hối lộ, hơn nữa mức giá còn cực kỳ lớn.

Khi ấy Vệ Miên còn cảm thấy kỳ quái, trước đó cô đã xem bát tự của anh ta rồi, chắc hẳn phải hai năm sau Phan Húc Đông mới ngã ngựa mới đúng, sao lại sớm hơn nhiều như thế chứ.

Vì thế cô lôi la bàn ra, sau khi thôi diễn một phen mới hiểu, nguyên nhân vẫn là vì cô cả.

Người kia cũng bị ảnh hưởng bởi vụ án thị trưởng Phùng tham ô nên cũng bị lôi ra ngoài luôn đây, có thể tính đây là một chuyện tốt. ...

Ngày tháng an nhàn luôn trôi qua vô cùng nhanh, kỳ nghỉ hè nhanh chóng qua đi, Vệ Miên lại chào đón ngày khai giảng của một năm học mới.

Lần này khai giảng, cô đã là sinh viên năm hai đại học, trước ngày khai giảng đã có thông báo trên nhóm lớp nói trong khoa cần người tiếp nhận nhiệm vụ hướng dẫn các sinh viên mới.

Vốn dĩ Vệ Miên không cần phải tới mà chỉ người trong hội sinh viên là đủ, nhưng khó ngăn được bên cạnh cô có một người rất biết quấy rầy người ta – Phùng Tĩnh.

Cô ấy vô cùng hào hứng đăng ký một suất cho Vệ Miên, còn lấy danh nghĩa là muốn cô đi cùng mình, hai người cùng nhau đi xem trong các tân sinh viên liệu có học đệ học muội nào mang giá trị nhan sắc nổi trội không.

Vệ Miên ở nhà cũng không có việc gì làm, đi thì đi thôi.

Cho nên Phùng Tĩnh trở về thành phố Thanh bình trước ba hôm, mà lúc này, trong ký túc xá vẫn chưa có người nào cả, Vệ Miên sợ một mình cô ấy ở ký túc xá sẽ sợ hãi nên dứt khoát dẫn người về căn nhà lầu ở luôn.

Hai người xuống xe trước cổng tiểu khu, tài xế giúp bọn họ xách hai chiếc vali to đùng xuống, sau đó mỗi người kéo một chiếc đi vào trong tiểu khu.

Từ Hắc tỉnh đến thành phố Thanh Bình ngồi tàu cao tốc cũng phải mất gần mười tiếng đồng hồ, cũng vì thế mà Phùng Tĩnh đặc biệt mặc một bộ quần áo rộng rãi và thoải mái, trên đường đi đã ngủ mấy giấc nên bây giờ đang là lúc có tinh thần nhất.

Vừa nghĩ đến việc sắp được tới nhà Vệ Miên là Phùng Tĩnh có hơi căng thẳng, trước đây chưa từng nghe thấy Vệ Miên nhắc đến chú và dì, cũng không biết bọn họ có dễ ở chung không nữa.

Phùng Tĩnh nghĩ ngợi một lúc rồi chốt hạ phải thật giống với cái tên của mình, phải tỏ ra thật dịu dàng và yên tĩnh một chút. Mẹ cô ấy đã nói phụ huynh đều thích những đứa trẻ chín chắn và yên tĩnh.

"Nói ra thì học chung với nhau được một năm rồi mà tớ vẫn chưa từng tới nhà cậu lần nào, bây giờ cuối cùng cũng được tới, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!"

Phùng Tĩnh nói với vẻ mặt khẩn trương và hào hứng, cô ấy cũng không biết tại làm sao mà lại có một loại cảm giác như sắp đi gặp phụ huynh nhà bạn trai ấy.

Vệ Miên còn chưa kịp nói gì thì cô ấy đã lảm nhảm tiếp: "Trong cái vali vải của tớ có mang một ít đặc sản ở Hắc tỉnh đó, cũng không biết cha mẹ cậu có thích không, cậu nói xem bây giờ có nên lấy đồ ra luôn không, chứ lát nữa đến nhà rồi lại mở vali ra tìm có phải hơi kỳ cục không?"

Vệ Miên thấy bộ dáng của cô ấy như vậy cũng không khỏi buồn cười: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chưa từng nói với cậu sao, tớ sống một mình."

"Hả?" Đây là lần đầu tiên Phùng Tĩnh nghe cô nhắc đến vấn đề này. Cô ấy có hơi tò mò hỏi: "Vậy cha mẹ cậu đâu? Sao lại không sống chung với cậu, cậu sống một mình mà bọn họ vẫn có thể yên tâm được sao?"

Vệ Miên cười nhạt: "Cũng không phải cậu không biết thực lực của tớ, có gì mà không yên tâm."

Về phần câu hỏi cha mẹ của cô đang ở đâu thì cô không nhắc đến một chữ nào hết.

Phùng Tĩnh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ thuận theo lời của Vệ Miên nghĩ đến bản lĩnh không tầm thường trên người cô, hình như đúng là không có gì cần phải lo lắng thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận