Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1077: Sở Thích

.



Chương 1077: Sở Thích

Chương 1077: Sở Thích

Âm khí tản đi, ảo giác cũng biến mất, tất cả đám người trong từ đường đều tỉnh táo trở lại.

Thế nhưng, mấy vị ban giám khảo tỉnh lại cũng không nghĩ đến cảnh tượng kinh hãi mà mình vừa nhìn thấy ban nãy trước, bọn họ đều nhìn Vệ Miên với ánh mắt rất phức tạp.

Có thực lực như thế còn tới tham gia cuộc thi? Sao đây, đại lão mãn cấp quay về thôn tân thủ? Sở thích kiểu gì vậy?

Vệ Miên ho nhẹ một tiếng, giả bộ không nhìn ra được gì cả.

"Ban nãy..."

Ông cụ để chòm râu dê mở miệng với vẻ không được chắc chắn cho lắm: "Tại sao con hắc giao kia lại giết người?"

Sở Chính cũng gật đầu, rõ ràng ông ta vô cùng tán đồng với suy nghĩ của đối phương, trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu y như vậy.

Rất dễ nhận thấy, người chú ý đến một điểm này cũng không phải chỉ có một mình Vệ Miên, nhưng tất cả mọi người đều biết vốn dĩ con hắc giao kia còn có khả năng hóa thành rồng, nhưng sau khi giết người, trên cơ bản đã không còn nữa.

Sở Chính mang vẻ mặt nghiêm túc, con người ông ta vốn không thích cười, vừa nghiêm mặt một cái là trông càng dọa người hơn, cho nên mấy thôn dân đối diện với vẻ mặt này của ông ta đều thấp thỏm sợ hãi trong lòng.

"Hai người chết trong thôn các người kia rốt cuộc đã từng làm chuyện gì? Hắc giao kia đã tu luyện nghìn năm nên cực kỳ có linh tính, nếu nó đã muốn tu luyện thành rồng vậy tuyệt đối không có khả năng sẽ giết người, rốt cuộc hai người kia đã làm gì?"

Giọng của Sở Chính cực kỳ nghiêm túc, phối hợp thêm ánh mắt lạnh như băng khiến mấy người đầu run như cầy sấy!

"Không... không biết mà, bình thường ông Thôi với ông Vương cũng... cũng thân nhau, hai người thường đi cùng nhau vào núi, chứ chúng tôi... chúng tôi thật sự không biết gì cả."

Ông cụ nọ cảm thấy hình như vừa rồi mình đã nhìn thấy hai người đã chết kia, mà hình như còn nhìn thấy cả một con rắn biết bay... Một con rắn có móng vuốt?

Ông ta đã sợ hãi đến mức hoàn toàn không thốt được thành lời nữa rồi, cho nên lúc này, người lên tiếng trả lời là trưởng thôn.

Sở Chính nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, xác nhận trưởng thôn thật sự không biết gì mới bỏ qua cho ông ta.

Trưởng thôn thấy thế bèn thầm thở dài một tiếng, lần này, trên cơ bản đã có thể xác định được kẻ đã giết hai thôn dân kia là hắc giao.

Nhưng bọn họ đã sống một đời, đã từng nhìn thấy cái thứ như vậy bao giờ đâu, không phải thứ này nên tồn tại trong truyền thuyết thôi sao, thật sự đáng sợ quá rồi!

Mấy vị giám khảo xúm lại nhỏ giọng thảo luận, Vệ Miên dỏng tai lên nghe.

Vị giám khảo cao gầy kia tên là Lộ Anh Tài, đôi mắt vô cùng to, ông ta nói một thôi một hồi, xét đến cuối cùng chính là không muốn quản.

Lộ Anh Tài cảm thấy nếu hắc giao đã giết hai người kia vậy chắc chắn là tại bọn họ đã làm ra chuyện gì đó đắc tội với nó, chuyện đó còn phải rất nghiêm trọng, nói không chừng còn có liên quan đến âm khí nồng đậm trên người con hắc giao.

Hơn nữa, hắc giao đã giết người rồi tương đương với thù hận đã được báo, đôi bên không còn nợ nhau gì cả.

Bây giờ người trên đảo đang thờ phụng con hắc giao trong từ đường, có thể bù lại một phần tội nghiệt cho hai lão già kia, cũng có thể khiến mối quan hệ giữa thôn dân và con hắc giao duy trì một thế cân bằng vi diệu, bọn họ cũng không cần thiết phải chủ động phá vỡ nó làm gì.

Về phần lương thực được trồng ngoài ruộng kia sụt giảm năng xuất và khó ăn, rất có khả năng là do long mạch bị hủy hoại khiến cho phong thủy ở chỗ này trở nên kém hơn.

Lời Lộ Anh Tài nói không phải không có đạo lý, Vệ Miên lạnh lùng đứng bên quan sát, cảm thấy người có cùng suy nghĩ với ông ta không chỉ có một người, chỉ là đối phương không tiện lên tiếng trước mà thôi.

Mấy người thảo luận không có kết quả, còn nữa, con hắc long kia cũng không ở đây nên bọn họ dứt khoát trực tiếp trở về thôn.

Lúc này trời đã gần tối, các thầy phong thủy vốn đang ở trên núi tìm huyệt cũng đã xuống, bọn họ lần lượt giao chiếc vòng tay định vị của mình lên, tự nhiên sẽ có giám khảo căn cứ theo vị trí bên trên và ảnh chụp để đến khảo sát hiện trường và chấm điểm.

Đợi khi đến lượt Vệ Miên, ông cụ để chòm râu dê nghĩ đến hôm nay cô vẫn luôn bôn ba vì chuyện long mạch, cuộc thi này đối với cô mà nói hoàn toàn chỉ là trò chơi trẻ con, có tham gia hay không cũng không có ý nghĩa gì cả, huyệt lành chắc chắn không có thời gian chọn rồi, lúc ông ta đang định trực tiếp bỏ qua cô để nhận của người tiếp theo thì Vệ Miên lại ngăn người lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận