Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 790: Đã Đến

.



Chương 790: Đã Đến

Chương 790: Đã Đến

"Làm xong mấy công tác chuẩn bị này rồi, giờ châm nén hương vừa mới mua về ở chính giữa căn phòng, sau đó nằm xuống giường, dùng chăn đắp kín người lại, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, cũng cố gắng hết sức đừng cử động."

Tuy rằng chị Trương không biết lý do là gì nhưng chị ta không phải một người thích bào tận gốc rễ, chỉ lo lần lượt làm theo chỉ thị của Vệ Miên.

Làm như vậy thật ra là sắp xếp một thuật che mắt, khiến cho cái thứ khi lúc xuất hiện không thể tìm được người mà chỉ có thể nhìn thấy cái chăn trên giường. o

Vệ Miên kêu chị ta không cần cúp máy, cô sẽ ở bên này nghe và cũng có thể thuận tiện chỉ đạo hơn.

Chị Trương nằm yên tĩnh trên giường một lúc, nằm mãi rồi, đợi đến khi chị ta sắp ngủ mất thì lại chỉ thấy nén hương đang thắp ngay chính giữa căn phòng kia đột nhiên sáng lên.

Vệ Miên cũng nhìn thấy thông qua điện thoại, điều này chứng minh có người tới ăn nhang khói.

Cái thứ kia đã tới rồi.

Bản thân Vệ Miên không ở tại đó, mà nếu như cô có mặt thì cũng chỉ là chuyện động một ngón tay mà thôi, nhưng bây giờ chỉ có một mình chị Trương nên chỉ có thể dùng cách vụng về này.

Ý nghĩa của cây hương kia chính là tiếp đãi đối phương một bữa cơm, mà bột gạo nếp rải đầy dưới sàn lại là nói cho đối phương biết chỗ này đã đầy rồi, đã có người chiếm vị trí rồi, không có chỗ của anh, sau khi tiếp đãi anh một bữa cơm xong cũng mời anh đi chỗ khác!

Nhưng chị Trương không biết đã xảy ra chuyện gì, chị ta cũng không dám hỏi, lúc này chỉ biết cắn chặt răng, nhìn ánh sáng lúc sáng lúc tối trên cây hương trong bóng tối, chưa qua một lúc đã cháy hết.

Hơn nữa, bên tai chị ta còn truyền tiếng tiếng sàn sạt cực kỳ nhỏ giống như có người đang giẫm lên bột gạo nếp được rải dưới sàn vậy.

Tiếng bước chân truyền tới bên cạnh giường sau đó đi xung quanh giường hai vòng, anh ta đang tìm người phụ nữ mà mình đã trông thấy hai hôm trước.

Chị Trương siết chặt nắm tay, cả người đều đang run rẩy, đây là lần đầu tiên chị ta tiếp xúc gần với những thứ phi nhân loại kiểu này, cho nên trong lòng cũng sợ hãi vô cùng.

Nhưng chị ta cũng được tính là một người có ý chí kiên định, vẫn còn nhớ rất kỹ lời nói của Vệ Miên, cho dù có sợ hãi bao nhiêu nhưng chị ta vẫn nằm im trên giường, cho dù phải cắn chặt răng cũng không dám phát ra một âm thanh nào hết.

Cái thứ đó lại đi quanh giường thêm hai vòng nữa, tiếng bước chân càng ngày càng sốt ruột, nó không tìm được người phụ nữ trước đó đâu nên đang rất nôn nóng.

Vệ Miên đã sớm thông qua camera của điện thoại nhìn thấy bóng người màu đen sì ở phía đối diện kia rồi.

Đó là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, lưng gù, gầy quắt queo, làn da rất đen, nhăn nheo phủ kín người, phối thêm với bộ dáng sốt ruột tìm phụ nữ đó, khỏi phải nói trông bỉ ổi bao nhiêu.

Ông ta tìm mấy vòng liền vẫn không thấy người phụ nữ kia đâu, trong lòng rất sốt ruột, thấy cung cấp hương khói lại hoàn toàn không có một chút suy nghĩ tiếp tục hưởng thụ nào nữa, bây giờ ông ta chỉ muốn phụ nữ mà thôi.

Cây hương lóe lên vài cái rồi tắt ngúm.

Ánh mắt Vệ Miên lạnh đi vài phần, thế này đồng nghĩa với việc tôi mời ông ăn cơm tử tế nhưng ông lại hất đổ bàn cơm!

Xem ra đối phương không muốn ăn bữa cơm này, cũng không chấp nhận cách thức giải quyết như vậy.

Chị Trương nằm trong chăn sợ đến mức hồn vía suýt thì bay mất!

Trong màn đêm tĩnh lặng, đầu bên kia điện thoại đột nhiên phát ra một tiếng xùy nhẹ, một giọng nữ trẻ trung truyền ra ngoài: "Lão già, sốt một đời chưa từng thấy phụ nữ bao giờ hay sao? Nể mặt mà lại không biết thức thời à?"

Chị Trương dám đảm bảo ngay khi giọng nói này vang lên, tiếng bước chân kia đồng thời dừng lại!

Nó dừng lại rồi!

Cách đầu giường không xa!

Chị Trương nhắm chặt mắt không dám mở ra, chị ta cảm thấy tóc của mình đã sắp bùng cháy luôn rồi!

Vệ Miên cũng chưa từng thử trừ tà từ xa, có điều, bây giờ thử một lần cũng không sao cả.

Giọng nói của cô truyền ra khỏi điện thoại mang theo cảm giác tiết tấu khiến người bình tĩnh một cách lạ thường.

"Ngọc thanh thủy thanh, chân phù cáo minh... ngũ lôi ngũ lôi, cấp hội hoàng trữ... cấp cấp như luật lệnh!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận