Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 840: Người Khuyên Nhủ

.



Chương 840: Người Khuyên Nhủ

Chương 840: Người Khuyên Nhủ

Các chị em của Nhạc Hồng Phương thấy bà ta đã bước ra khỏi bóng ma mất chồng một cách nhanh như thế cũng rất vui mừng, bọn họ tranh nhau muốn giới thiệu một người đàn ông phù hợp cho bà ta, Nhạc Hồng Phương cũng không bài xích và cũng đã bắt đầu tiếp xúc với vài người trong số đó.

Vốn còn tưởng sau này đều là ngày tháng hạnh phúc và vui vẻ nhưng người đầu tiên nhảy ra tạt cho bà ta một chậu nước lạnh lại chính là con trai ruột của mình.

Nhạc Hồng Phương chỉ cảm thấy tâm như tro tàn, có phải một đời này chỉ như thế thôi phải không, bà ta không xứng có được cuộc sống riêng của mình, cũng không xứng có được hạnh phúc?

Bà ta vừa mới nhìn thấy hy vọng của cuộc sống thì lại bị con trai dập tắt ngay tức thì.

Nghĩ đến loại cuộc sống áp lực trong quá khứ kia, Nhạc Hồng Phương chỉ cảm thấy cả người đều ngạt thở, lại nghĩ đến những lời làm tổn thương lòng người mà La Hạo đã nói ban nãy, bà ta càng ngày càng hít thở khó khăn hơn.

Bà ta muốn hít một hơi thật sâu nhưng lại phát hiện ra trong khoang mũi dường như không có dưỡng khí, chỉ đành gắng sức hít vào hơn nhưng không ngờ đầu óc càng ngày càng choáng váng.

Người cũng nhanh chóng ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Hình ảnh xoay chuyển, lúc Nhạc Hồng Phương được người phát hiện đã là chuyện của hai tiếng sau.

Vẫn là La Hạo cảm thấy mình đã dùng ngôn từ quá khích, đợi sau khi được vợ khuyên nhủ rất lâu mới quyết định qua đó từ từ nói chuyện với mẹ một cách ôn hòa và bình tĩnh, nhưng không ngờ vừa mới vào cửa nhà đã nhìn thấy bóng dáng nằm trên đất của mẹ mình.

La Hạo lập tức đưa người đến bệnh viện, sau khi trải qua một phen cấp cứu, cuối cùng mạng của Nhạc Hồng Phương cũng được giữ lại nhưng cũng vì không được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã để lại hậu di chứng rất nặng nề cho bà ta.

Bà ta trúng gió rồi.

La Hạo hối hận, nhưng tiếc rằng trên đời này không bán thuốc hối hận.

Vì mình dùng lời lẽ quá khích đối với mẹ mới khiến cho bà ta đột nhiên phát bệnh, trong sự cố lần này, cả hai mẹ con đều có trách nhiệm.

Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, rõ ràng bọn họ có mối quan hệ mật thiết nhất trên đời, đều hy vọng đối phương được sống tốt nhưng cứ cố tình đến cuối cùng lại thành ra như thế.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn và nhìn người đàn ông trước mặt vì mẹ mình muốn tái giá mà nổi trận lôi đình, lại nghĩ đến người đàn ông hối hận, chỉ hận không thể đánh nát đầu mình mà cô đã nhìn thấy trong thiên nhãn kia, Vệ Miên không khỏi lắc đầu.

"Tôi không tiện nói gì về chuyện gia đình các anh hết, nhưng vừa rồi tôi cũng đã nói rồi đấy, có thể tìm một người cho anh, chắc chắn anh sẽ bằng lòng nghe lời ông ta."

La Hạo nghi ngờ: "Ai? Lẽ nào là lãnh đạo của chúng tôi sao?"

Nhưng lãnh đạo nhà ai lại bằng lòng tham gia vào chuyện gia đình của nhân viên chứ, huống chi chuyện như vậy cũng không muốn để cho các đồng nghiệp ở công ty biết, đến khi ấy, cũng không biết sẽ biên soạn hai mẹ con bọn họ thành ra thế nào nữa!

"Không phải." Vệ Miên mỉm cười: "Đợi tôi gọi ra rồi là anh sẽ biết ngay thôi."

Vệ Miên vẫn còn nhớ sinh thần bát tự của cha La, cô rút một tờ giấy, thuận tay xé vài cái đã biến thành một người giấy nham nhở, sau đó cô hơi cúi mắt nhìn, một chuỗi chú ngữ mập mờ không rõ ràng tuôn ra khỏi miệng.

"... Thiên phụ địa phụ, địa phụ thiên phụ... phi hồn quá hải... nhiếp phụ sinh hồn, dương hồn bất tín... phụ phụ tật tật!"

Vốn La Hạo còn đang mang vẻ mặt không tin, nhưng rất nhanh anh ta đã cảm giác được trong căn phòng đóng kín hết cửa sổ này lại đột ngột có một cơn gió lạnh thổi tới.

Mà người giấy vốn đang nằm thẳng trên bàn lại đột ngột đứng dậy.

Sau khi nó đứng dậy trông cứ như một người bình thường vậy, nó nhìn tứ chi của mình trước rồi thử cử động vài cái, sau đó dập mạnh đầu trước Vệ Miên một cách trịnh trọng.

"Cảm ơn đại sư!"

La Hạo nghe thấy giọng nói đó, cả người lập tức cứng ngắc.

Không vì cái gì khác mà chỉ vì đó chính là giọng của người cha đã chết ba tháng kia của mình!

Anh ta đã nghe giọng nói này từ nhỏ đến lớn nên tuyệt đối sẽ không nhầm được đâu!

"Cha?"

La Bang Quốc cũng nghe được con trai lên tiếng, ông ta từ từ quay đầu qua, dùng gương mặt được làm từ giấy để quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lúc rất lâu: "Gầy đi rồi!"

Rõ ràng trên đó không có mắt nhưng La Hạo vẫn cảm giác được cái nhìn đầy từ ái của cha mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận