Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 514: Bất mãn

.



Chương 514: Bất mãn

Chương 514: Bất mãn

Thật sự khiến cô ta tăng huyết áp, bây giờ chỉ muốn tìm một người để đánh nhau.

Phạm Tiểu Cương cũng không để ý đến giọng điệu của Hách Đình Đình một chút nào.

Anh ta ngồi xuống giường, nhẹ giọng an ủi: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng quá coi trọng thành tích của bọn nhỏ, cha mẹ người ta còn chưa sốt ruột thì thôi, một người làm chủ nhiệm lớp như em có gì mà phải nôn nóng chứ."

Hách Đình Đình không nói vì cô ta không muốn trả lời câu hỏi này.

Hai người rất khó thống nhất ý kiến ở phương diện này nhưng cô ta cũng biết Phạm Tiểu Cương chỉ muốn tốt cho mình, sợ mình tức quá hại đến sức khỏe mà thôi.

Nhưng Hách Đình Đình lại cảm thấy, nếu mình đã làm chủ nhiệm lớp của mấy đứa trẻ này rồi vậy chính là một nửa phụ huynh của chúng, đốc thúc chúng học học hành và nâng cao thành tích là chuyện hiển nhiên.

Cho dù có tức thì cũng là cô ta tự tìm thôi.

Hách Đình Đình không nói tiếng nào cũng không ảnh hưởng gì cả, dù sao thì lần nào nói đến chủ đề này là cô ta cũng giữ im lặng, cho nên Phạm Tiểu Cương đã sớm quen lắm rồi.

Như thường lệ sau khi nói nhiều nữ giới thường xuyên tức giận mà bị bệnh một phen, đột nhiên anh ta nói đến chuyện căn nhà mới.

"Hôm nay anh đã xem bên trang trí Bằng Phi kia rồi, phương án mà anh ta đưa ra là hợp lý nhất trong mấy chỗ. Với lại, không phải em cũng rất thích phương án thiết kế của bên anh ta hay sao, hơn nữa, anh ta còn hợp tác với mấy nhãn hàng lớn, đều toàn nguyên vật liệu bảo vệ môi trường nên chúng ta cũng có thể yên tâm hơn."

"Hai chúng ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, kết hôn xong chắc chắn sẽ nhanh chóng có con, đến khi ấy nguyên liệu bảo vệ môi trường cũng có lợi cho em, cho anh, cho con."

Nhắc đến trang trí căn nhà mới là sắc mặt của Hách Đình Đình hơi dịu đi.

Cô ta nghĩ đến bản thiết kế trang trí và bản phương án kế hoạch đã xem được ở trang trí Bằng Phi hôm nay rồi cũng gật đầu tán thành.

Quả thật, trong khoảng thời gian này hai người bọn họ cũng đã tìm mấy công ty trang trí rồi, nhưng ở công ty này, cho dù là về thiết kế hay là dùng nguyên vật liệu đều thuộc hàng đỉnh chóp.

Chỉ là giá cả hơi đắt, đã vượt ngoài dự toán trang trí của hai người bọn họ.

Hơn nữa, đây mới chỉ là trang trí phần cứng thôi, còn trang trí phần mềm như đồ gia dụng, đồ điện nhà dùng còn lại kia vẫn chưa được tính vào, nếu tính hết cả sẽ còn vượt quá dự toán nhiều hơn.

"Nhưng bên này đắt quá, hay là chúng ta mua bản thiết kế đó rồi đổi một chỗ khác rẻ hơn một chút đi, đến lúc đó dùng nguyên liệu bảo vệ môi trường của mấy nhãn hàng không lớn đến thế cũng được đó, em cảm thấy như nhau cả."

Bản thiết kế trang trí là thành quả lao động của người ta, tuy rằng trong điện thoại của Hách Đình Đình cũng có một phần nhưng cô ta không phải một người thích chiếm lời của người khác, đến khi chắc chắn sẽ trả một phần tiền thiết kế.

Bọn họ hoàn toàn có thể cầm bản thiết kế này đi tìm một công ty trang trí giá rẻ hơn, dựa theo bản vẽ để trang trí cũng sẽ không kém cạnh hơn gì.

"Vất vả lắm chúng ta mới mua được một căn nhà vậy hiển nhiên phải tìm một bên đáng tin vào chứ, cái thứ đó cũng không giống đồ gia dụng, qua vài năm nữa không thích thì có thể đổi được, dù sao chúng ta cũng phải sống cả đời ở chỗ đó, vẫn nên dùng nhãn hàng tốt một chút thì hơn, có người tới nhà nhìn thấy thì chúng ta cũng nở mày nở mặt, không phải sao?" Phạm Tiểu Cương nói cũng không sai.

Cân nhắc đến chuyện hai người quả thật có dự định sẽ tiếp tục sống trong căn nhà mới mãi vậy tiêu thêm ít tiền về mặt trang trí cũng không phải không được, nhưng vì thể diện mà phải dùng hết hàng hiệu lại khiến Hách Đình Đình cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

"Trước đó chúng ta đã nói rồi mà, trang trí phải khống chế trong vòng ba mươi vạn, mà chúng ta còn chưa mua đồ điện gia dụng và đồ gia dụng đâu, giờ tiêu hết lên mấy món đồ trang trí cứng đó là quá đắt." Hách Đình Đình hơi dùng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Hơn nữa, căn nhà của hai chúng ta đã là lấy tiền trong nhà ra mau rồi, về phương diện trang trí vẫn nên đơn giản trước đi đã, sau này vào ở rồi lại từ từ hoàn thiện sau cũng được, chứ cũng không thể một hơi ăn thành béo ú được."

Trong đáy mắt của Phạm Tiểu Cương lóe lên một tia bất mãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận