Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 343: Đào Hoa

.



Chương 343: Đào Hoa

Chương 343: Đào Hoa

Hành lý của Đổng Hiểu Dương không nhiều, chỉ mang một chiếc vali không tính là rất lớn, trên người đeo một chiếc balo, vốn dĩ điền xong biểu mẫu đăng ký, chỉ cần chỉ đường cho đối phương là được, nhưng Phùng Tĩnh khăng khăng muốn tìm một lý do để đi cùng người ta về phía ký túc xá nam sinh.

Vệ Miên liếc nhìn bóng lưng của hai người họ với vẻ mặt bất đắc dĩ, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên Phùng Tĩnh quay đầu nháy mắt với cô.

Cũng chính trong một nháy mắt đó, Vệ Miên phát hiện ra sự thay đổi trên gương mặt của cô ấy.

Đào hoa của cô ấy đã xuất hiện rồi.

Đồng Hiểu Dương cũng quay đầu nhìn lại theo, trong nháy mắt tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua đó, mí mắt cô không khỏi run lên, vậy mà đào hoa lại là cậu ta à.

Vệ Miên không khỏi thở dài một tiếng, Phùng Tĩnh ơi là Phùng Tĩnh, cậu nói cậu đi, tìm ai mà chẳng được, đây cứ cố tình tìm một người có mệnh cách như thế, đúng là chê mạng mình quá tốt mà.

Có điều, trước mắt vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, Vệ Miên cũng không tiện trực tiếp nói thêm gì, vẫn nên đợi sau này có cơ hội lại nhắc nhở sau vậy.

Cô lại quay trở về trước cái bàn để ứng phó với sinh viên mới tiếp theo.

Lúc Phùng Tĩnh quay trở lại thì Vệ Miên đang tiếp đón một tiểu mỹ nữ đáng yêu mềm mại bện hai bím tóc xương cá, lúc này Lương Siêu và Phương Chính Hoa đều không có ở đây, bằng không hai người đó chắc chắn sẽ lập tức sáp tới ngay.

Cô gái trẻ kia đi cùng cha mình, hành lý gì đó đều được cha giúp cầm hộ, có thể nhìn ra được tình cảm giữa cha và con gái rất tốt.

Đợi cô ta điền xong tài liệu, tầm nhìn của Vệ Miên lướt qua ngày sinh tháng đẻ của cô ta một lượt rồi lại chuyển về phía gương mặt của cô ta, sau đó mới mỉm cười nhắc nhở: "Trong trường học chúng ta có bán đủ mọi thứ, nếu muốn mua gì có thể trực tiếp qua đó mua là được. Muộn quá thì đừng ra khỏi trường học, nếu buổi tối thật sự phải ra khỏi trường tốt nhất cũng nên có người đi theo, bằng không, con gái đi một mình rất không an toàn."

Cha của cô gái nghe được câu này cũng vội vàng gật đầu: "Doanh Doanh, con nhìn đi, cha không lừa con chứ? Đàn chị của con còn nói buổi tối ra khỏi trường học không an toàn kia kìa, con nhất định phải nghe lời, cha sẽ không hại con đâu."

"Vâng vâng vâng, con biết rồi mà, cha, cha đừng càm ràm nữa."

Đàm Doanh Doanh đã hơi mất kiên nhẫn, chuyện như thế đã nói đến tám trăm lần rồi, từ lúc cô ta bắt đầu nhận được giấy thông báo trúng tuyển cho đến nay là cha cô ta đã không ngừng truyền tải chuyện thế giới bên ngoài kia nguy hiểm biết bao nhiêu, khiến lỗ tai của cô ta đã sắp đóng kén luôn rồi, nhưng lại chỉ có thể kiên nhẫn đồng ý.

Theo quan điểm của cô ta thì cô ta đã lên đại học, là người lớn rồi, có gì mà không an toàn chứ, cô ta cũng không phải không có đầu óc.

Sau khi chỉ đường cho đối phương xong, Vệ Miên quay trở về chỗ ngồi nhìn hai người kia một người càm ràm không ngừng, một người thì đã mất kiên nhẫn nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn.

Cô cũng chỉ nhắc nhở thiện chí mà thôi, từ tướng mặt của cô gái ban nãy có thể thấy buổi tối cô ta sẽ gặp phải một ít phiền phức vì đi ra ngoài, cuối cùng vì có người qua đường giúp đỡ nên đối phương mới không đắc thủ.

Nhưng Đàm Doanh Doanh cũng vì chuyện này là chịu kinh hãi không nhẹ, hơn nữa, chuyện này cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô ta.

Cô nhắc nhở xong rồi, đối phương có nghe hay không còn tùy thuộc vào bản thân cô ta.

Sinh viên mới mà Vệ Miên tiếp đón, nếu gặp được người có tướng mặt tốt thì cô cũng không ngại nói thêm vài câu, hoặc nếu sắp tới sẽ gặp chút phiền phức nhỏ, cô cũng sẽ nhắc nhở thích hợp.

Đại đa số thời gian người ngồi trước bàn nhìn tân sinh viên điền biểu mẫu chỉ có một mình cô, ba người khác đều rất háo sắc, vừa trông thấy mấy anh đẹp trai và mấy em đẹp gái là không nhịn được mà chạy tới nhiệt tình đón tiếp, chỉ hận không thể hộ tống người ta đến tận ký túc xá mới được, trên đường còn có thể thuận tiện nói thêm vài câu, lưu Wechat của người đẹp để sau này còn tiếp tục phát triển mối quan hệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận