Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 259: Tai Qua Nạn Khỏi

.



Chương 259: Tai Qua Nạn Khỏi

Chương 259: Tai Qua Nạn Khỏi

"Bốp!"

Thấy động tác của lệ quỷ chỉ dừng khoảng vài phút, cho dù lệ khí đã tiêu tan rất nhiều nhưng vẫn không chịu dừng bước chân tiến về phía Trịnh Hằng.

Trịnh Hạo không khỏi cảm thán một câu: "Mẹ kiếp, cỗ chấp vãi chưởng! Nếu đây là một cô gái trẻ thì em còn thấy cảm động thay anh, nhưng tiếc rằng không nhìn ra được đây là cái thứ gì!"

Trịnh Hằng: "..."

Đã là lúc nào rồi mà thằng em trai này vẫn có thể móc mỉa vài câu vậy?

Thấy Trịnh Hạo ném bùa chú, một chủ nhân như Vệ Miên còn không cảm thấy gì thì thôi, nhưng chú hai Trịnh và chú ba Trịnh đều vô cùng xót ruột, nhìn Trịnh Hạo cứ như nhìn một thằng phá gia chi tử vậy.

Thằng ngốc này, đó cũng không phải đồ của cháu, cháu lãng phí như thế còn tưởng sau này không cần trả tiền hay sao?

Động tĩnh của mấy người quá lớn, lúc này đã thu hút ánh mắt của người khác.

Cho dù đã là nửa đêm nhưng trên con phố lớn ở trung tâm thành phố cũng không phải yên tĩnh không có bóng người, rất nhiều dân tăng ca và người có cuộc sống về đêm phong phú đều đang hoạt động ở bên ngoài.

Vệ Miên nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đang giơ điện thoại về phía bên này, cô nhíu mày, xem ra phải tốc chiến tốc thắng thôi.

Cô lục lọi trong túi một lúc, tìm ra được mấy lá bùa ngũ lôi còn sót lại rồi đồng loạt ném về phía lệ quỷ kia.

"Á!"

Những luồng sáng trắng đột nhiên lóe lên giữa không trung, trong nháy mắt đã chiếu xung quanh sáng rõ như ban ngày, mấy nam sinh đã uống đến say bét nhè đi ngang qua vừa vặn trông thấy một màn này.

Mấy người đi cùng chỉ cho rằng bên kia đang đốt pháo hoa, còn đang cảm thán mấy người này còn trâu bò hơn cả bọn họ, vậy mà lại dám đốt pháo hoa ngay ở trung tâm thành phố, nghĩ cảnh sát ở khu vực này đều ăn chay cả sao?

Mà lệ khí trên người lệ quỷ kia trải qua một màn tấn công liên tiếp đã suy yếu đi rất nhiều, cảm giác nặng nề u ám cũng nhạt đi không ít, Vệ Miên cũng không phải người có tính cách để gã phục hồi sức sống lớn mạnh trở lại, cô nhất định phải nhân lúc gã bị bệnh mà đòi mạng gã.

Mắt thấy chú hai Trịnh và chú ba Trịnh lao tới đây, Vệ Miên cắn ngón tay,"soạt" một cái, Ngọc Cốt Phiến mở ra, cô vừa nhanh chóng niệm chú vừa vẽ bùa lên trên.

Vệ Miên càng đọc chữ ngữ càng nhanh, rất nhanh, bùa chú được vẽ bằng máu tươi đã chiếm hơn phân nửa bề mặt chiếc quạt, trong nháy mắt bùa được vẽ xong, một luồng kim quang lập tức lóe lên.

Cô quát to một tiếng "tránh ra", cùng lúc đó, Ngọc Cốt Phiến đột nhiên bay lên, hóa thành một thanh kiếm to màu vàng đâm xuyên qua đám khí đen ùn ùn kéo tới kia, cắm thẳng vào trong cơ thể của lệ quỷ kia.

"Grào..."

Lệ quỷ kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh lọt vào khiến người đau hết cả màng tai.

Vệ Miên đã sớm phong bế năm giác quan của mình nên lúc này cô vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng ba người nhà họ Trịnh lại không dễ chịu cho lắm.

Nhân cơ hội này, Vệ Miên lần lượt ném ba lá bùa trừ quỷ cuối cùng về phái lệ quỷ kia.

"Á!"

"Á!"

"Á!"

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, chỉ là âm thanh này đã suy yếu hơn trước đó rất nhiều rồi.

Lúc Vệ Miên đang định tấn công gã một lần cuối cùng thì đột nhiên phía sau lại có một luồng khí đen khác đánh tới, lần này nó tới vừa nhanh vừa gấp, không cho cô một chút cơ hội phản ứng nào cả.

"Vút" một tiếng, Ngọc Cốt Phiến quay nhanh lại, tản ra tia sáng nhẹ màu trắng chặn trước mặt Vệ Miên, đỡ một đòn công kích này thay cô.

Nhưng cho dù là thế thì Vệ Miên vẫn bị sát khí lớn mạnh húc bay ra ngoài, đâm vào chiếc xe hơi đỗ ở cách đó không xa.

Cô kêu một tiếng, một vệt máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Luồng sát khí thứ hai này một đòn đắc thủ xong cũng không tham chiến nữa mà trở nên hư ảo, sau đó lập tức biến mất dạng, đồng thời biến mất còn có cả lệ quỷ đã thoi thóp trước đó kia.

Vệ Miên thu hồi Ngọc Cốt Phiến ở giữa không trung, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng không khỏi sinh ra lo lắng.

Cô cảm giác được luồng khí đen thứ hai còn lợi hại hơn cả lệ quỷ trước đó, có hai mối nguy hiểm tiềm ẩn như thế ở đây khiến người không thể nào yên tâm được, chỉ sợ một lúc nào đấy cái thứ đó sẽ nhân lúc người không kịp đề phòng mà đánh úp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận