Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 195: Sao Cô Biết

.



Chương 195: Sao Cô Biết

Chương 195: Sao Cô Biết

Lúc này, tầm nhìn của cô lại chuyển lên toàn bộ bức tranh, thật sự càng nhìn càng cảm thấy xấu đau xấu đớn: "Bức tranh này ở đâu ra vậy?"

Tưởng Tam Xuyên kể lại chuyện mình về quê tế tổ hôm Thanh Minh, sau đó tìm được thứ này từ căn nhà cũ ở quê rồi mang về đây.

"Anh nghĩ thế nào vậy? Xấu như thế mà cũng mang về đây được?" Vệ Miên không nhịn được mà hỏi Tưởng Tam Xuyên.

Tưởng Tam Xuyên lộ vẻ mặt lúng túng: "Tôi tưởng đó là thần linh của giáo phái nào đó mà tôi không hiểu chứ, cô cũng biết bọn họ đều vẽ tranh rất trừu tượng mà."

Nói như vậy hình như cũng không có gì sai.

Có điều, nghĩ đến việc nó được tìm thấy trong căn nhà cũ của nhà họ Tưởng, Vệ Miên bèn khẳng định: "Có phải ông chú sở hữu bức tranh này của anh hồi còn trẻ rất phát đạt, nhưng sau này lại chết bất đắc kỳ tử không?"

Tưởng Tam Xuyên lập tức trừng to mắt: "Sao cô biết?"

Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng. Loại tà vật này muốn sinh tồn nhất định cần có người cung phụng, mà muốn khiến người cung phụng chắc chắn phải cho người ta lợi ích nhất định.

Mối quan hệ này thường sẽ không thể duy trì lâu dài, chỉ vì mấy tà vật này đều vô cùng tham lam, đòi hỏi càng lúc càng nhiều, còn đòi người sống làm vật tế.

Một hai người có lẽ còn có thể lừa được nhưng tà vật đòi càng ngày càng nhiều, ai có thể thỏa mãn nổi nó được chứ?

Cũng không thể nói là không có, kiếp trước Vệ Miên từng nghe sư phụ kệ rằng có một người vô cùng tàn nhẫn, người này đã hiến tế toàn bộ người trong thôn, thậm chí là cả người thân của mình cho tà vật chỉ để đổi lấy địa vị cao hơn và nhiều tiền tài hơn.

Đương nhiên đây chỉ là số ít, đại đa số người đều không có cách nào thỏa mãn được cái dạ dày của tà vật kia, vì thế là bị cắn nuốt thần hồn.

"Đại sư biết nó sao?" Tưởng Tam Xuyên dò hỏi.

Vệ Miên gật đầu: "Thứ này không có cái tên cố định nào cả, hình thái của chúng cũng không cố định mà dựa vào kỹ năng của mình để biến ảo hình thái, năng lực của mỗi một tà vật cũng không giống nhau. Nhưng tôi đã từng nghe nói về con bốn mắt tám tai này rồi, nó nổi tiếng là thông tin nhanh nhạy, có thể so với thần báo bên tai."

"Nhưng thần báo bên tai nghe được thông tin sẽ báo cho chủ nhân biết rồi cùng chủ nhân tu luyện, còn thứ này lại luôn giấu trong bụng, thi thoảng sẽ xem tình hình rồi mới nói một phần thông tin cho người cung phụng nó biết."

Đây cũng chính là nguyên nhân cơ bản khiến mấy người kia phát tài trong một khoảng thời gian ngắn.

Ví dụ như nó biết mã số trúng thưởng độc đắc, lúc người khác còn đang tốn rất nhiều tiền để thử cơ hội trúng thưởng kia thì bạn đã biết chính xác mã trúng thưởng là gì, rất khó mà không phát tài cho được.

Nhưng cũng như thế, nó sẽ không dễ dàng nói cho bạn biết, chắc chắn mới đầu nó sẽ dùng một vài ân huệ nhỏ để dụ dỗ bạn, ở phương diện khống chế lòng người này, tà vật đều không thầy tự hiểu.

Mấy tà vật này tự xưng là thần bởi vì chúng cảm thấy mình không gì là không biết, bức tranh này cũng chỉ là một chỗ nương thân của nó mà thôi, hủy hoại rồi cũng không có bất cứ tác dụng nào hết.

Tưởng Tam Xuyên nghe Vệ Miên nói như thế mà hơi ngạc nhiên.

"Thứ này được người cung phụng quen rồi, vẫn luôn tự phong mình là thần, mà có câu mời thần dễ, tiễn thần khó, anh mang thứ này về nhà nhưng lại không cung phụng nó, chính việc ấy đã dẫn đến sự bất mãn của nó, mấy hành động trước đó đều là để cảnh cáo anh cả."

Nghe thấy Vệ Miên nói thứ này tự phong mình là thần mà sắc mặt của Tưởng Tam Xuyên hơi vi diệu: "Đây là thần sao? Vậy quản cái gì?"

Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta, sự đọc hiểu trong ánh mắt đó khiến trái tim của Tưởng Tam Xuyên run lên, giống như suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu vậy.

"Đã từng nghe nói đến Sơn Tiêu hoặc một vài dã quỷ có tu vi chưa? Nhận được sự cung phụng của nhân dân mà đã cảm thấy mình là thần, nếu anh không sợ chết thì cũng có thể cung phụng nó, về phần sau khi cung phụng có thể thế nào..."

Tưởng Tam Xuyên không nhìn Vệ Miên nhưng hai lỗ tai vẫn lặng lẽ dỏng lên.

"Có thể phát tài chứ gì nữa!" Vệ Miên nói với vẻ hờ hững.

Còn chưa đợi Tưởng Tam Xuyên kịp vui sướng thì Vệ Miên đã nói tiếp: "Mới đầu chỉ cần cung phụng nó một tí gà vịt thịt cá, nhưng sau này phải nguyên một con trâu, con cừu, con la, đến sau nữa sẽ đòi người sống, một người, hai người cho đến mấy chục, mấy trăm người..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận