Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 461: Xem Xét

.



Chương 461: Xem Xét

Chương 461: Xem Xét

Dương Hải Bình hơi sững sờ, vừa rồi hai người còn đang nói chuyện làm phép cơ mà, sao đột nhiên chủ đề của Vệ Miên lại nhảy lên người Đường Uyển thế kia, có điều, anh ta vẫn thành thật đáp.

"Cô ấy là nữ chính của bộ phim này của chúng tôi."

Theo lý mà nói thì Đường Uyển đã giành được vinh quang ảnh hậu ở mảng điện ảnh rồi, sẽ không còn nhận các vai diễn trong phim truyền hình nữa. Nhưng lúc kịch bản này được đưa đến trước mặt cô ta, cô ta chỉ cân nhắc có hai ngày đã chấp nhận.

Dương Hải Bình không biết lý do là gì, Từ Khải lén lút tiết lộ với anh ta rằng đạo diễn Tang từng có hơn dẫn dắt đối với Đường Uyên, cho nên nhận kịch bản lần này chỉ là cách cô ta trả lại ân tình mà thôi.

Vệ Miên liếc mắt nhìn phía sau sạch sẽ của Đường Uyển.

Dường như cô có thể đoán ra được chuyện ma ám ở đoàn làm phim rốt cuộc là thế nào rồi.

"Tôi có thể ở chỗ này xem một lúc được không?" Vệ Miên kiễng chân nhìn vào trong đám đông, từ lúc cô tới thế giới này cho đến nay vẫn chưa từng thấy người làm phép bao giờ.

Hơn nữa, xưa nay Chính Dương Tông chỉ dùng đến đàn tế trong một vài trường hợp đặc biệt nào đó mà thôi, còn đại đa số đều dùng phù chú, pháp khí hoặc là thuật pháp để trực tiếp xử lý, chủ yếu là nhanh, gọn, lẹ.

Nhưng người cùng nghề này vừa dựng đàn tế lại vừa bày cống phẩm, còn nhảy lên nhảy uống, thoạt nhìn cũng rất gì và này nọ đấy chứ.

Đương nhiên Dương Hải Bình không có gì mà không đồng ý rồi, anh ta thấy Vệ Miên vừa mới hỏi thăm về Đường Uyển mà còn tưởng cô cũng theo đuổi minh tinh giống các nữ sinh trẻ bình thường.

Ngay lập tức, anh ta vui vẻ hồ hởi dẫn Vệ Miên lại gần bên kia hơn một chút để cô có thể cách Đường Uyển gần hơn.

Trước mặt Vệ Miên là một nữ diễn viên có gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, cô ta quay đầu trống thấy Dương Hải Bình dẫn một cô gái qua đây nhưng cũng không nói gì cả, ngược lại còn hơi nhích sang bên cạnh, chừa lại vị trí đủ cho một nửa người lại cho Vệ Miên.

Dương Hải Bình thấy cô ta thức thời như thế cũng nở nụ cười hài lòng, kêu Vệ Miên đứng ở đó.

Vệ Miên nhướng mày, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm vào đạo sĩ làm phép trước đàn tế kia với vẻ nghiêm túc.

Đạo sĩ trung niên này họ Vu, mọi người hay là gọi là Vu đại sư, ông ta khoảng bốn mươi tuổi, trên gương mặt còn để hai chòm râu, rất có phong phạm cao nhân, tiên phong đạo cốt.

Vu đại sư cầm phất tay vung vẩy đủ rồi mới cầm thanh kiếm gỗ đào trước đàn tế lên múa may, miệng lẩm nhẩm gì đó rồi lại múa kiếm pháp gì đó.

Mọi người nhìn mà không rời mắt nổi.

Rất nhanh, kiếp pháp của Vu đại sư đã đến một chiêu cuối cùng, ông ta ném lá bùa trong tay ra ngoài, sau đó cầm kiếm gỗ đào lên đâm mạnh về phía trước, vừa vặn đâm trúng vào lá bùa kia.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, lá bùa được vẽ đầy các đường nét màu đỏ kỳ dị kia lập tức bị đốt cháy, biến thành tro bụi với tốc độ cực nhanh.

"Ui!" Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít ngược không khí.

Mọi người nhìn thấy loại hiện tượng siêu nhiên này đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn về phía Vu đại sư không khỏi mang theo vẻ kính trọng.

Đây là cao nhân rồi!

Vu đại sư vung nốt một chiêu thức cuối cùng rồi dùng một tư thế vô cùng màu mè để thu thanh kiếm gỗ đạo lại, sau đó lau mồ hôi túa đầy trên trán vì đã "tiêu hao quá nhiều pháp lực."

Ông ta nói với mấy người bên tổ đạo diễn kia với vẻ mặt nghiêm túc: "Các vị yên tâm, lệ quỷ đang tác oai tác quái ở đoàn làm phim đã hoàn toàn bị tôi đánh tan rồi!"

Tất cả mọi người đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, trái tim của đám người trong tổ đạo diễn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống, nhà sản xuất hơi hất cằm, quả nhiên vẫn phải để ông ta, chứ người mà mấy người khác tìm tới đều là phế vật cả.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện ma ám đã được giải quyết như vậy cho nên ánh mắt nhìn về phía Vu đại sư còn mang theo vẻ biết ơn, duy chỉ có Đường Uyển là khác.

Sắc mặt của cô ta hơi cứng ngắc.

Đường Uyển cảm nhận cẩn thận một phen, loại cảm giác cả người lạnh lẽo kia vẫn còn đó, mà hình như cô ta vẫn có thể nghe được tiếng khóc của cái thứ kia.

Sắc bén và chói tai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận