Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 320: Là Anh Ấy

.



Chương 320: Là Anh Ấy

Chương 320: Là Anh Ấy

Đột nhiên, đèn xanh sáng lên, một chiếc xe buýt đột ngột đổi tuyến đường với tốc độ rất nhanh, dọa Phùng Hiến Cương sợ hãi vội vàng đảo tay lái về một hướng khác, lại chỉ nghe thấy" rầm" một tiếng, xe của anh ta va chạm với một chiếc SUV màu trắng.

"Chị, chị cứ ngồi trong xe đợi trước nhé, đợi em xử lý xong rồi chúng ta đi."

Phùng Hiến Cương vừa nói vừa đi xuống xe, chủ xe của chiếc SUV màu trắng cũng xuống khỏi xe, trong nháy mắt anh ta ngẩng đầu lên thì Lâm Tuyết đang ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài cũng vừa vặn nâng mắt nhìn.

Lúc này, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người đó.

Là anh ấy!

Nghĩ đến lời của Vệ Miên, hai gò má của Lâm Tuyết không nhịn được mà đỏ bừng. ...

Đặng Kiến Trung nhìn tài liệu mà tài xế đưa lên với vẻ hơi đăm chiêu, trong này đều là thông tin có liên quan đến Vệ Miên, ví dụ như thông tin về những người tới từng tới tìm cô xem bói, thậm chí ngay cả những chuyện mà Vệ Miên đã bói ra có thật sự phát sinh hay không thì trên này đều có ghi chép rất tường tận.

Tài liệu điều tra được một xấp rất dày, đều là do tài xế của Đặng Kiến Trung – lão Vương đích thân đi thu thập. Lão Vương là người mà cha của Đặng Kiến Trung để lại cho ông ta, vô cùng trung thành với ông ta và với nhà họ Đặng, vừa có năng lực lại vừa trung thành, thân phận bên ngoài là tài xế của Đặng Kiến Trung nhưng lại bí mật làm một vài chuyện mà Đặng Kiến Trung không tiện làm thay ông ta.

Hơn nữa, tài liệu mà lão Vương giao vào tay ông ta lại càng đảm bảo độ chính xác hơn.

Thật ra, người làm quan ít nhiều gì đều có chút mê tín vào phong thủy, chỉ là chuyện này không thể mang ra nói ngoài mặt được, bọn họ cũng hy vọng có thể làm quen với một vài đại sư có thực lực, có thể điều chỉnh tinh thần khí của mình đến một trạng thái tốt nhất, lại càng hy vọng dại sư có thể bảo vệ đường làm quan của bọn họ hanh thông, từng bước tiến lên cao.

Huống chi gần đây Đặng Kiến Trung luôn có một loại dự cảm không được lành cho lắm, loại dự cảm này tới một cách rất khó hiểu, nếu nói về thời gian thì đại khái là từ lúc ông ta được điều chuyển đến thành phố Thanh Bình chưa được bao lâu thì đã có.

Đặng Kiến Trung lật đọc sơ qua mấy tài liệu này, trong lòng đã có xác nhận cơ bản rằng cô gái trẻ mà con trai đã gặp được dưới gầm cầu kia chắc hẳn là một người có chút bản lĩnh thật, mà nếu đã như vậy, ông ta cũng muốn tìm người ta bói cho một quẻ.

Dựa vào thực lực và địa vị của Đặng Kiến Trung, muốn tìm được số điện thoại và địa chỉ nhà của Vệ Miên đều dễ như trở bàn tay. Cách ngày, ông ta kêu lão Vương chuẩn bị đồ rồi đích thân xách tới tận cửa thăm hỏi.

Vệ Miên mặc một bộ áo màu xanh nhạt đang đứng trong sân của căn nhà lầu tưới hoa, liên tiếp mấy ngày trời quang mây tạnh khiến vườn hoa trong mảnh sân nhỏ đã có dấu hiệu khô héo.

Trịnh Hạo đã tặng súng bắn nước cao áp và ống nước cho cô, lại dạy cô phải sử dụng như thế nào, lúc này, cô đang ở trong sân chơi đến quên trời quên đất.

Không chỉ dùng nước xối rửa mảnh sân nhỏ mà còn thuận tiện rửa sạch các ô cửa sổ của căn nhà lầu một lượt, giàn nho ở sân sau lại càng không được bỏ qua.

Lúc này, mấy người giấy đều đang bám vào trước cửa sổ nhìn hành động của Vệ Miên với vẻ ngưỡng mộ, nếu không phải đang ở trong sân thì bọn họ cũng muốn thử một phen.

Đặng Kiến Trung nhìn nền đất ướt sũng dưới chân rồi lại nhìn cô gái trẻ đang chơi rất vui trong sân, ông ta đi qua gõ nhẹ ba tiếng vào cửa.

Vệ Miên nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn qua.

Vừa liếc mắt nhìn một cái là cô đã nhận ra người đàn ông trung niên ở cửa là ai, hai người đã từng gặp nhau ở Tam Thanh Quan, hồi đó, cô cũng đã chú ý đến tướng mặt của người đàn ông này.

Vệ Miên rất dễ dàng đoán ra được thân phận của đối phương, vì thế cô tắt súng nước đi: "Bí thư Đặng, mời vào trong."

Sở dĩ cô gọi Đặng Kiến Trung như vậy hoàn toàn là nhờ suy đoán từ tướng mặt của ông ta và trong lời nói của Đặng Quân ngày trước.

Trán của Đặng Kiến Trung rộng và đầy đặn, cung quan lục cũng no đủ và dày, người như thế phúc trạch thâm hậu, vận thế dồi dào, bọn họ thường có thể toại nguyện từ khi còn là thiếu niên, lúc còn trẻ đã có danh khí nhất định.

Bạn cần đăng nhập để bình luận