Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 644: Gà nướng ở đâu?

.



Chương 644: Gà nướng ở đâu?

Chương 644: Gà nướng ở đâu?

Cô không nhịn được mà nhíu mày, đã lâu như thế mà vẫn chưa trở về, cũng không thèm gọi điện thoại báo một câu, thế này cũng hơi kỳ quái rồi.

Vệ Miên lôi điện thoại ra gọi điện cho Phùng Tĩnh.

Điện thoại vang liên tiếp ba hồi chuông vẫn không có người nào nghe, cô đang định cúp thì đột nhiên đầu bên kia truyền tới động tĩnh, cô vội vàng hỏi: "Sao cậu vẫn chưa quay lại?"

Giọng của Phùng Tĩnh hơi khó nghe: "Tớ... tớ thấy hơi khó chịu, phải nằm một lúc."

Nói xong, không đợi Vệ Miên trả lời đã trực tiếp cúp máy luôn.

Vệ Miên nhíu mày, lần này lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, cô nhét hết mấy món đồ trong tay kia cho Phùng Siêu: "Về."

Nói xong, cô đã dẫn đầu bước nhanh về phía khách sạn, Phùng Việt cũng vội vàng đi theo.

Vệ Miên đặc biệt hỏi nhân viên tiếp tân, xác định Phùng Tĩnh thật sự đang ở trên tầng mới thấy yên tâm hơn, có điều, cô vẫn không buông lỏng đề phòng ngay mà đi một mạch đến thang máy, nhấn số tầng mười hai.

Khi ấy hai người chỉ xin một cái thẻ phòng, vừa rồi lúc Phùng Tĩnh trở về thay quần áo đã lấy đi, Vệ Miên muốn vào phòng thì phải gõ cửa.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng loạt soạt gì đó vốn có trong phòng đột nhiên dừng lại.

Vệ Miên giả bộ như không nghe thấy mà tiếp tục gõ cửa.

Qua một lúc, bên trong mới có tiếng bước chân truyền ra, chỉ là tiếng bước chân này không được giống bình thường cho lắm.

"Cạch!"

Cửa phòng bị mở ra một khe, một con mắt của Phùng Tĩnh lộ ra từ bên trong khe cửa.

Nhìn thấy người đứng bên ngoài là Vệ Miên, trong con mắt đó lóe lên một tia sợ hãi nhưng rất nhanh đã biến mất không còn nữa.

"Sao cậu lại về đây?"

Lúc này, trong lòng Vệ Miên đã có suy đoán nhưng cô vẫn làm như không biết chuyện gì: "Không phải cậu thấy khó chịu hay sao? Tớ đặc biệt mua một con gà nước về cho cậu bồi bổ đây này."

Phùng Việt đi đằng sau: "..."

Sao anh ta không biết còn có cả gà nướng nữa nhỉ? Mua bao giờ, anh ta cũng hơi muốn ăn rồi đấy!

Phùng Tĩnh vừa nghe nói có gà nước là hai mắt lập tức sáng ngời, khe cửa bị cô ấy chặn cũng mở rộng ra hơn rất nhiều: "Mau đưa cho tớ, vừa vặn tớ cũng hơi đói rồi."

"Cậu mở cửa đi đã, tớ không vào thì cậu ăn cái gì?"

Phùng Tĩnh hơi do dự, có điều, nghĩ đến món gà nướng thơm phức, cô ấy vẫn mở cửa một cách không tình không nguyện.

Vệ Miên híp mắt nhìn, lại càng chắc chắn suy đoán trong lòng kia hơn, có điều, cô cũng không thể hiện ra gì cả mà đi theo phía sau Phùng Tĩnh vào trong phòng.

Phùng Việt vừa định đi vào cùng thì lại bị Vệ Miên đá một cước, sau đó đóng cửa phòng lại.

Phùng Việt: "... Mình cũng đói mà..."

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, cánh cửa đã đóng lại ngay trước mặt anh ta, sau đó bên trong truyền ra một câu "không có phần của cậu" một cách rất rõ ràng.

Có thế nào thì Phùng Việt cũng không có khả năng xông vào bên trong, nếu như bên trong chỉ có Phùng Tĩnh thôi thì còn được, nhưng Vệ Miên cũng ở bên trong đó. Nghe được câu này, anh ta cũng chỉ sờ mũi rồi lặng lẽ quay về phòng mình.

Mà lúc này, Vệ Miên đã đi vào trong phòng đang quan sát bóng lưng của Phùng Tĩnh, cô cảm giác được rõ ràng tốc độ đi đường của Phùng Tĩnh chậm hơn rất nhiều, nhịp bước cũng hơi cứng ngắc, chỉ là lúc này, đối phương vẫn còn đang hỏi: "Gà nướng ở đâu?"

"Trong túi ấy!"

Vệ Miên dùng cơ thể chặn lại, trực tiếp thò tay với vào trong túi, muốn lấy một lá bùa ra nhưng lại phát hiện trong túi không có cái nào phù hợp.

Phùng Tĩnh vừa nghe nói gà nướng ở trong túi bèn vội vàng quay người, vừa cười vừa nói: "Miếng đó là của tớ nhỉ!"

Vệ Miên nhìn gương mặt của cô ấy, chỉ thấy Phùng Tĩnh vốn mắt to mũi vểnh nhưng lúc này hai mắt đã không chịu sự khống chế mà chen vào nhau, mũi cũng nhăn lại, thi thoảng còn phải khịt mũi ngửi một cái như con chuột.

Ngay cả hai con mắt chen vào nhau kia cũng đảo lên đảo xuống một cách không thành thật, trông cứ như đang tìm xem con gà nướng mà Vệ Miên vừa mới nói ở chỗ nào.

Động tác và vẻ mặt đó rõ ràng chính là bộ dáng của con chồn vàng rồi, trông hèn hạ rõ mồn một luôn!

Vệ Miên không khỏi nhắm mắt, thật sự cũng quá cay mắt rồi.

Cô lùi lại một bước: "Làm hỏng bùa của tao, tao còn chưa tới tìm mày mà mày lại tự mình tìm tới cửa, còn dám liên lụy đến người vô tội nữa."

Sau khi Phùng Tĩnh bị thứ này nhập vào sẽ khó tránh khỏi bệnh tật một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận