Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 737: Dâu Tây Ngon Quá Đi Mất

.



Chương 737: Dâu Tây Ngon Quá Đi Mất

Chương 737: Dâu Tây Ngon Quá Đi Mất

Sau khi mua xong, cộng thêm mảnh đất ban đầu của nhà Lưu Thiết tổng cộng là hai mẫu ruộng, cha của Lưu Thiết dứt khoát làm thành năm cái lán liền kề nhau.

Diện tích của mỗi một lán chỉ khoảng hai trăm mét vuông, lại xây thêm một căn nhà mái bằng ở bên cạnh nuôi hai con chó săn to, có đôi khi cũng sẽ qua đó ở vài hôm.

Cho đến bây giờ Lưu Thiết vấn còn ấn tượng, lúc còn nhỏ cũng vì mảnh đất này mà mẹ anh ta với cha anh ta đã đánh nhau tận vài hôm.

Hoa quả và rau cỏ được trồng ở nơi này ngoại trừ cho nhà mình ăn ra thì thi thoảng cũng sẽ tặng đến nhà người thân cùng bạn bè.

Ai muốn qua đây hái thì cha Lưu đều không phản đối, chỉ là quá xa nên không có người nào chịu tới đây, nhưng không ngờ sau này giá đất lại tăng lên vùn vụt.

"Sau này vì giá đất bên này tăng vọt lên, cô hai nhà tôi lại tới đây làm loạn, khăng khăng bắt nhà tôi phải bán lại đất cho bà ta với giá gốc."

Lưu Thiết thở dài, cô hai này của anh ta vốn là một người thích chiếm cái lợi nhỏ nhặt, vừa nghe nói giá đất tăng lên, sau này còn có thể vớt được một khoản tiền đền bù khổng lồ mới hối hận đến ứa cả gan, cho nên ngày nào cũng tới đây làm khùng làm điên đấy thôi?

"Nhưng lần này cha tôi không chiều bà ta nữa, năm ấy ông cụ không muốn mua, là cô hai tôi cứ ép ông cụ phải mua, bây giờ giá đất tăng lên rồi lại đòi mua về với giá gốc, ở đâu ra đạo lý như thế chứ, sau này hai gia đình chúng tôi cũng trở mặt với nhau luôn."

Cha anh ta rất đau lòng nhưng Lưu Thiết lại chẳng cảm thấy có gì cả, dù sao thì hai nhà thân thích nhiều năm như thế vẫn luôn là cô hai chiếm lời của gia đình anh ta, lần nào qua đây cũng toàn đi tay không, sau đó tay xách nách mang đóng thùng mang về.

Bây giờ thì hay rồi, thanh tịnh biết bao nhiêu!

"Bên này đây, cái lán to này là trồng dâu, bên kia còn có dưa hấu, nho với anh đào, muốn ăn cái gì thì tự hái nhé!"

Anh ta mở cửa ra, một luồng khí nóng và ẩm thấp lập tức phả thẳng vào mặt.

Trong lán không chỉ ấm hơn bên ngoài một chút xíu thôi đâu, có khả năng vì trưa hôm nào mặt trời lên cũng sẽ mở ra cho thoáng gió, cho nên mùi trong lán cũng không khó ngửi cho lắm, trong mùi bùn còn lẫn với mùi ngọt nhẹ của dâu tây.

Lưu Thiết lấy một cái giỏ trúc nhỏ ở bên cạnh đưa cho Vệ Miên: "Sư... sư thúc dùng cái này để hái nhé!"

Đối diện với một cô em đáng yêu gọi là sư thúc gì đó thật sự quá xấu hổ.

Ngược lại, Vệ Miên chẳng cảm thấy có gì cả, sau khi cảm ơn, cô nhận lấy cái giỏ rồi đi tới luống dâu tây gần nhất.

"Sư thúc, dâu tây nhà Thiết Tử không bẩn một tí nào luôn, có thể ăn trực tiếp."

Trịnh Hạo không phải tới đây lần đầu tiên, anh ta không cần người khác phải quan tâm chỉ dẫn mà tự động cầm giỏ trúc đi vào, còn đi một cách nghênh ngang, có thể nói cho Vệ Miên biết dâu tây ở chỗ nào có quả to.

Lưu Thiết ở bên ngoài cũng không có việc gì làm, hơn nữa anh họ của anh ta cũng đang ở đây, thế nên anh ta dứt khoát ngồi xổm luôn ở bờ ruộng, nói chuyện câu được câu mất với hai người kia.

Tầm nhìn của anh ta luôn lén lút lướt về phía Vệ Miên.

Trịnh Hạo làm nghề gì thì anh ta biết, có đôi khi đối phương cũng sẽ chia sẻ với các anh em về một vài kinh nghiệm khi đi theo ông cụ Trịnh giúp người khác, còn bắt quỷ, xem phong thủy với gì đó... nhưng Lưu Thiết không tài nào tưởng tượng ra được một cô em đáng yêu như thế sao lại đi làm cái nghề này, còn không phải sợ đến mức la hét oa oa hay sao?

Hiển nhiên Vệ Miên cũng phát hiện ra tầm nhìn của anh ta, có điều, cô cũng không để ý đến một chút nào cả, hái được một quả dâu tây vừa to vừa đỏ là nhét vào miệng ngay.

Ừm, đúng là ngon thật đấy!

Bên này dâu tây mới hái được nửa giỏ thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng còi xe hơi.

Lưu Thiết đang định đứng dậy đi ra ngoài xem tình hình nhưng di động trong túi lại vang lên.

"Thiết Tử, ông đâu rồi, Nhất Bân kiếm được một con cừu đuôi béo ở bên Đầu Cương tỉnh, nghe nói nướng lên ăn vô cùng ngon, tôi đã kêu người làm sạch rồi chở qua đó rồi, lát nữa chúng ta sẽ nướng thịt cừu ăn."

Vừa mới nối máy, một giọng nói oang oang từ đầu bên kia điện thoại đã truyền tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận