Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 87: Tìm Cháu

.



Chương 87: Tìm Cháu

Chương 87: Tìm Cháu

Sống cùng một tiểu khu, lại biết là ở tòa nhà nào, chỉ cần hơi nghe ngóng một chút thôi là có thể biết được cô ở căn hộ số mấy.

Bà cụ có dáng người cao hơn một chút tóc đã bạc trắng, không có lấy một sợi tóc nào khác màu, sau khi búi lại chỉnh tề ở sau đầu trông rất gọn gàng và sạch sẽ.

Một người khác chắc hẳn một khoảng thời gian trước đã nhuộm đen, chỗ chân tóc sát da đầu đã mọc dài ra đều là màu trắng, trông cực kỳ bắt mắt.

Hai người này trông khoảng trên dưới bảy mươi tuổi nhưng cơ thể cũng được tính là cường tráng.

"Đại sư, thật ra không phải chúng tôi cố tình quấy rầy cô đâu, là bà chị em này của tôi không có cách nào khác mới phải tới cửa nhờ cô xem cho."

Bà cụ tóc bạc trắng đỡ người bên cạnh nói với vẻ mặt áy náy vô cùng.

Bạn thân cả ngày ở nhà lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, đã ngã bệnh một lần rồi, lần này vừa mới ra viện, nếu còn tiếp tục lo lắng nữa thì chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ lại bệnh tiếp mất.

Trùng hợp bà ta nghe nói vị đại sư trẻ tuổi này xem bói rất chuẩn nên muốn nhờ cô xem bói cho bạn thân, cũng coi như là an ủi tinh thần của đối phương.

Bà cụ họ Hoàng, người bạn thân họ Tống, hai người là bạn thân đã mấy chục năm, bình thường không có chuyện gì giấu nhau cả.

Tầm nhìn của bà Hoàng liếc qua căn phòng một lượt, người ta đều nói đại sư này xem bói chuẩn, rõ ràng tiền xem bói đã thu không ít nhưng vẫn bày trí căn nhà đơn sơ như thế, có thể thấy là sống cũng không được tốt cho lắm. ...

Vệ Miên kêu hai bà cụ ngồi xuống sô pha, từ lúc cô thuê căn nhà này cho đến nay cũng chưa từng có người nào tới đây.

Lúc này mới phát hiện ra mình ở một mình đã quen rồi, ngay cả cốc nước để mời khách cũng không có.

Cô nở nụ cười hơi ngại ngùng: "Hai bà có vấn đề gì thì cứ nói thẳng ra nhé, muốn xem bói về cái gì ạ?"

Bà Tống chỉ chào hỏi Vệ Miên lúc vừa mới tới đúng một câu, còn sau đó vẫn luôn giữ im lặng.

Lúc này nghe được câu hỏi của cô, trên gương mặt của bà ta hiện ra vẻ mong chờ.

Bà Hoàng vỗ lên tay bà ta rồi thở dài một tiếng: "Để tôi nói thay bà ấy cho!"

"Tôi họ Hoàng còn bà ấy họ Tống, chúng tôi là bạn được mấy chục năm rồi."

"Nhà bà Tống có một cô cháu gái, mấy năm trước nghe người ta nói bên Thâm Quyến dễ kiếm tiền nên con nhỏ mới đi theo người ta qua bên đấy làm thêm, mấy năm đầu còn thường xuyên gửi tiền về về, cũng vẫn luôn giữ liên lạc với gia đình, thậm chí hàng năm còn có thể về một chuyến."

"Nhưng bắt đầu từ tết năm nay là không còn tin tức gì nữa, gọi điện qua Wechat không tài nào liên lạc được khiến cho bà chị em này của tôi lo lắng không chịu được, chỉ sợ con bé nó xảy ra chuyện gì đó."

"Chúng tôi thậm chí còn báo cảnh sát, cũng đích thân tới Thâm Quyến một chuyến nhưng cảnh sát bản địa điều tra một lượt, chỉ nói không tìm được người, bây giờ đã lập án dựa theo án mất tích rồi, có thể giúp tìm kiếm một chút nhưng dưới tình huống không có bằng chứng chứng minh đối phương bị hại, sẽ không có khả năng điều động nhiều cảnh sát ra quân tìm kiếm. Nói là không ai có thể đảm bảo liệu con bé nó có thật sự xảy ra chuyện gì không, hay là chỉ tự trốn đi thôi."

Vệ Miên nghi ngờ: "Trốn đi?"

Bà Hoàng gật đầu rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cảnh sát nói không thể loại trừ khả năng trốn đi, vì theo như bọn họ điều tra thì con bé nó nợ người ta hơn mười vạn chưa trả, có khả năng là sợ bị chủ nợ tìm tới tận cửa nên mới không liên lạc với bất cứ ai cả."

Lúc bà ta nói đến đây, bà Tống vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên mở miệng: "Đình Đình không có khả năng trốn mất đâu, nó hoàn toàn không thiếu tiền mà. Năm nào số tiền nó chuyển cho tôi cũng không dưới mười vạn, làm sao có thể chỉ vì nợ có chút ít tiền như thế mà trốn đi được chứ?"

Bà Tống tuyệt đối không tin cháu gái mình vì trốn bọn đòi nợ mà mất liên lạc, đứa cháu gái này của bà ta được một tay bà ta nuôi lớn nên bà ta vô cùng hiểu đối phương.

Tuy rằng con bé đó có hơi thích tiền nhưng chưa bao giờ từng tiêu tiền lung tung. Phần lớn số tiền mà cô ta kiếm được, cô ta đều thích gom góp lại, nói là kiếm tiền có thể mang lại cảm giác an toàn gì đó cho cô ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận