Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1100: Tôi Luôn Là Người Theo Đuổi Sự Thực Tế

.



Chương 1100: Tôi Luôn Là Người Theo Đuổi Sự Thực Tế

Chương 1100: Tôi Luôn Là Người Theo Đuổi Sự Thực Tế

Sau khi lái được vài năm, giá trị của chiếc xe hơi đã qua sử dụng sẽ sụt giảm một nửa cho nên chỉ cho vợ cũ lái chiếc xe đi, thật ra cũng đã là người ta chịu thiệt rồi.

Nếu như sau khi kết hôn, chiếc xe này vẫn luôn do Phương Hiểu Lượng lái thì lại càng thiệt hơn.

Tuy rằng Hoàng Nhị Muội rất là khó chịu khi đột nhiên nghe được tin bạn trai đã từng kết hôn ngày trước, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi, dù có khó chịu cỡ mấy cũng không thể thay đổi được gì.

Sau khi nghĩ ngợi cẩn thận, cũng không phải không thể chấp nhận được.

Khi ấy Phương Hiểu Lượng kết hôn ngay tại quê nhà, bên này không có người nào biết được, hai người lại không có con nên cũng có khác gì với kết hôn lần đầu đâu.

Huống chi, con người Phương Hiểu Lượng này thật sự rất có năng lực, đối xử với cô ta cũng tốt, người thân và bạn bè trong nhà đều biết năm sau bọn họ sẽ kết hôn, nếu như lúc này đột nhiên chia tay chắc chắn sẽ bị người khác đàm tiếu nói xấu sau lưng.

Nói cô ta đã hơn ba mươi rồi mà vẫn còn kén chọn như vậy, nghĩ đến mấy lời đàm tiếu đó là sắc mặt của Hoàng Nhị Muội lại khó coi hẳn đi.

Vệ Miên nghe xong lại chỉ cười lạnh một tiếng: "Phương tiên sinh cũng dám nói thật đấy, vợ cũ của anh có biết mình bị anh chụp cho cái tội to như vậy không nhỉ?"

Phương Hiểu Lượng vẫn còn cố giảo biện: "Tội cái gì, tôi chưa bao giờ chụp tội lên đầu người khác nhé! Tôi luôn là người theo đuổi sự thực tế!"

Dù sao ở chỗ này cũng không có người nào biết về vợ cũ của anh ta, còn không phải anh ta muốn nói thế nào thì nói như vậy hay sao?

Vừa rồi Vệ Miên đã dùng thiên nhãn để xem rồi, vợ cũ của Phương Hiểu Lượng hoàn toàn không hề ngoại tình như anh ta đã nói, chỉ là tình cờ một lần tập trung ăn uống với đồng nghiệp, lúc trở về lại gặp được vị hàng xóm nam giới ở cùng số tầng với mình ngay bên dưới tòa nhà mà thôi.

Hôm đó cô ta đi giày cao gót nên bước chân không vững, người ta chỉ đỡ một cái mà đã bị Phương Hiểu Lượng đứng ở vị trí khác chụp liền mấy tấm, tự dưng biến thành bằng chứng thép cho thấy vợ cũ ngoại tình.

Sau đó, anh ta lại ngụy tạo nhật ký trò chuyện giữa vợ và người đàn ông kia, cầm lấy thứ này đến yêu cầu ly hôn, khiến cho bên nữ phải ra đi tay trắng.

Vợ cũ của Phương Hiểu Lượng không muốn thỏa hiệp nhưng Phương Hiểu Lượng lại trực tiếp uy hiếp, nói nếu cô ta không đồng ý thì sẽ tung hết mấy thứ này lên mạng, đảm bảo có thể giống người đàn ông kia, làm PPT dài tận bảy mươi trang khiến cho cô ta hoàn toàn nổi như cồn trên mạng xã hội.

Đối diện với lời uy hiếp bạo lực mạng, vợ cũ chỉ có thể chấp nhận, hai người ly hôn trong hòa bình, sau này vợ cũ rời khỏi thị trấn và ra ngoài làm thuê.

Sau này Phương Hiểu Lượng cũng cảm thấy ở quê nhà không phát triển được nên tới Thanh Bình.

Chỉ tiếc rằng thế giới này thật sự quá nhỏ, quanh đi quẩn lại thế nào lại để hai người gặp lại nhau.

"Phương tiên sinh nói gia đình vợ cũ của mình chỉ mua cho mỗi một chiếc xe hơi, nhưng tôi nhìn từ tướng mặt của anh lại thấy có sự bất đồng rất lớn với lời mà anh kể đấy."

Vệ Miên mở miệng với vẻ ý vị sâu xa: "Phương tiên sinh, căn nhà kia của gia đình anh trang trí... hết bao nhiêu tiền ấy nhỉ?"

Cô vừa thốt ra câu này là sắc mặt của Phương Hiểu Lượng lập tức khó coi hơn vài phần: "Vệ đại sư, có vài chuyện đã không biết thì đừng ăn nói lung tung, chuyện riêng của nhà người khác cũng đừng tùy tiện nghe ngóng. Hôm nay tôi tới để xem bói tại sao mình luôn nằm mơ cơ mà, hừ, sớm biết cô không chuyên nghiệp như vậy, tôi còn không bằng tới gầm cầu tùy tiện tìm một người còn hơn."

Anh ta không biết Vệ Miên nhìn từ đâu ra được chuyện gia đình vợ cũ đã bỏ tiền ra mua đồ trang trí, lẽ nào thật sự có thể bói ra được sao?

Có điều, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần anh ta không thừa nhận thì tương đương với chuyện này không hề tồn tại.

Vệ Miên: "Vậy Phương tiên sinh có thể đến gầm cầu tìm người khác mà xem bói, nhưng tôi giải mộng giá hai vạn tệ, thanh toán xong anh mới có thể rời đi."

"Hai vạn tệ?" Sắc mặt của Phương Hiểu Lượng rất khó coi: "Sao cô không đi cướp luôn đi?"

"Anh đi đi, cướp về rồi nhớ trả tiền." Vệ Miên móc mỉa lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận