Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 437: Ý Thức Vẫn Còn Tỉnh Táo

.



Chương 437: Ý Thức Vẫn Còn Tỉnh Táo

Chương 437: Ý Thức Vẫn Còn Tỉnh Táo

Ánh mắt của Trương Hiểm Phong càng ngày càng tối tăm, ông ta một hơi bế người lên.

Về phần cơm nước trên bàn, hiển nhiên ngày mai sẽ có người dọn dẹp rồi.

Ông ta dùng chân đá mở cửa phòng, nhìn chiếc giường to màu hồng phấn kia mà không khỏi nở nụ cười ý vị sâu xa.

Hồi trước, lúc chuẩn bị căn phòng này, ông ta đã tự thẩm du với cái giường này rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng sắp được thực hiện rồi.

Chiếc giường này được ông ta đặc biệt chế tạo, hoàn toàn không hề đơn giản giống như vẻ ngoài của nó.

Nhưng hôm nay ông ta cũng không dự định làm đến một bước cuối cùng, tránh cho lại dọa sợ đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời này, vẫn nên nắm chắc nhược điểm của cô ta đã rồi lại lên kế hoạch sau.

Trương Hiểm Phong kéo áo của Tiêu Tiêu, để lộ ra bờ vai trắng nõn và trơn mịn.

Lúc nhìn thấy một màn này, ông ta lập tức nuốt nước miếng, cô gái trẻ tươi mềm và người đàn bà đã có tuổi đúng là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Năm ngón tay của ông ta xòe rộng, trực tiếp vồ vào bả vai còn hơi lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn kia, động tác vuốt ve cũng tràn đầy tình dục.

Nhìn thấy một vài bộ phận nào đó đã có phản ứng, Trương Hiểm Phong cởi thắt lưng định tiến thêm một bước.

Nhưng đúng lúc này, cửa lại bị người gõ vang.

Ông ta còn tưởng mình nghe lộn chứ, hôm nay là giao thừa, muộn như thế rồi còn ai có thể tới gõ cửa nhà ông ta được nữa chứ?

Ông ta dừng động tác trên tay lại rồi nhúc nhích đôi chân một cách không được tự nhiên để bộ phận nào đó đừng đội quần, ít nhất thì ngoài mặt trông cũng bình thường hơn rất nhiều.

Cho dù lúc này người gõ cửa là ai thì cũng đã là quấy phá chuyện tốt của ông ta rồi, tốt nhất đối phương nên có một lý đủ sức thuyết phục, bằng không, Trương Hiểm Phong chắc chắn sẽ khiến đối phương ăn đủ.

Trong lồng ngực của ông ta như chứa một ngọn lửa, tùy tiện đeo thắt lưng vào rồi đi ra mở cửa, nhưng lại phát hiện ngoài cửa chẳng có ai cả.

Nhà họ Trương có bố cục một căn hộ một tầng lầu, bước ra khỏi nhà ông ta đi thẳng chính là thang máy và cầu thang thoát hiểm, cho nên chỉ cần mở cửa là có thể nhìn thấy hết toàn bộ tình hình bên ngoài cửa.

Nhưng hiện giờ trước cửa trống huơ trống hoác, hoàn toàn không có người nào.

Trương Hiểm Phong không khỏi tức tối, ông ta liếc mắt nhìn thang máy, nhà mình ở tầng chín, bây giờ rõ ràng thang máy đang ở tầng một, nói cách khác là hoàn toàn không có ai đi lên đây, lẽ nào vừa rồi ông ta nghe nhầm sao?

Trương Hiểm Phong liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận thật sự không có người mới đóng cửa nhà lại.

Nếu đã không có ai vậy ông ta cũng phải tiếp tục thưởng thức món ngon trong tay mới được.

Nhưng không ngờ lúc ông ta vừa đi đến cửa phòng thì bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa, hơn nữa còn lớn hơn tiếng ban nãy rất nhiều.

Nếu nói vừa rồi Trương Hiểm Phong hơi tức tối thì bây giờ cơn giản đã trực tiếp tăng lên gấp đôi. Lúc này, trên cơ bản ông ta đã xác định được có người đang trốn trong chỗ tối muốn hành ông ta!

Vừa rồi ông ta không đi về chỗ cầu thang thoát hiểm, bây giờ phải đi vào đó xem sao, xem rốt cuộc là thằng khốn nạn nào trốn ở trong đó dày vò ông ta!

Lần này, thời gian gõ cửa của người bên ngoài vô cùng dài, thẳng cho đến khi ông ta đột ngột mở tung cửa ra thì bên ngoài vẫn có người đang gõ.

Nhưng đợi khi ông ta mở cửa, âm thanh đó lại im bặt.

Trương Hiểm Phong nổi hết da gà da vịt lên, thời gian ông ta mở cửa các thời điểm tiếng gõ cửa dừng lại còn chưa đến một giây, chỉ một chút xíu thời gian như thế, muốn từ cửa nhà ông ta trốn vào trong cầu thang thoát hiểm sợ rằng có là quán quân thế giới cũng không thể làm được, huống chi là một người bình thường.

Nhưng ông ta vẫn cẩn thận đi về phía cầu thang thoát hiểm.

Trương Hiểm Phong đặt tay trên tay nắm cửa, rất lâu sau mới có đủ dũng khí để mở cửa.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, cánh cửa lớn dày và nặng phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai khiến cho ông ta vốn đã hơi sợ hãi lập tức túa càng nhiều mồ hôi trên trán hơn.

Đợi khi nhìn thấy cầu thang trống không kia, môi Trương Hiểm Phong đã hơi run lên.

Ngay khi ông ta định bước một bước vào nhìn thì đột nhiên cảm giác được bên cạnh có một bóng đen lướt qua, còn chưa kịp la thành tiếng thì lồng ngực đã bị đập một phát.

Cả người ông ta lập tức bất động thế nhưng ý thức của ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận