Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 707: Lại Mơ

.



Chương 707: Lại Mơ

Chương 707: Lại Mơ

Hơn nữa, trên màn hình điện thoại là gì thế kia, vậy mà lại là trò [Bảo vệ cá sấu nhỏ] mà bạn cùng phòng của cô ta cũng đang chơi?

Từ khi nào mà bà cụ lại thời thượng như thế? Còn biết chơi điện tử?

Rõ ràng trước đây đến ngay cả tivi còn không biết chỉnh kênh cơ mà?

Nghĩ như thế nhưng Miêu Thi Lan vẫn ngoan ngoãn đi qua giúp bà cụ quá cửa, vừa vặn đã được nghe bạn cùng phòng nhắc đến gợi ý qua cửa này ở trên mạng rồi, cho nên qua cửa rất dễ dàng.

Bà cụ lập tức vui vẻ: "Cháu nhìn xem, sinh viên đại học đúng là khác hẳn, bà ngoại chơi một cửa này hết nửa tiếng mà vẫn không qua được, hoặc là nói mấy thứ công nghệ cao như vậy vẫn phải tìm người trẻ tuổi các cháu thì hơn, cháu gái bà đúng là đáng tin hơn mẹ cháu nhiều lắm!"

Đợi Miêu Thi Lan đi theo bà ngoại vào mảnh sân nhỏ mới phát hiện ra bên trong đã thay đổi rất nhiều.

Đồ trang trí trước đó gần giống với hồi bà ngoại còn sống, bàn ghế và đồ trang trí đơn giản thôi, nhưng hôm nay tới cô ta lại nhìn thấy cái gì thế này?

Tủ lạnh, máy giặt, bình nóng lạnh, tivi to, máy nước nóng lạnh, robot dọn nhà...

Chỉ vẻn vẹn sau một buổi tối, Miêu Thị Lan đã dạy bà ngoại cách sử dụng của mấy món đồ điện gia dụng này.

Đợi buổi sáng cô ta tỉnh lại, không nói một câu nào hết uống mà uống ba cốc nước sôi để nguội trước, nguyên một buổi tối phải nói không ngừng nghỉ thực sự đã khát khô cả cổ rồi.

Sau đó, cô ta nhân lúc đi vệ sinh lại một lần nữa gọi điện thoại cho mẹ Miêu.

"Mẹ, tối hôm qua con lại mơ thấy bà ngoại con."

Miêu Thi Lan nói xong câu này lại nghe thấy đầu bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, một lúc sau mới truyền tới giọng của mẹ Miêu.

"Mẹ đã bảo đốt điện thoại cũng vô dụng mà cha con cứ khăng khăng bắt mẹ phải đi đốt, bà ngoại con đã qua đời được bao nhiêu năm rồi, chắc chắn đã sớm đi đầu thai rồi, làm sao còn có thể đợi đến bây giờ được chứ?"

Miêu Thi Lan lập tức tìm ra được trọng điểm trong câu nói này.

"Mẹ, mẹ đã đốt điện thoại cho bà ngoại con rồi á?"

"Đúng rồi! Còn không phải đốt cái này rồi vẫn vô dụng hay sao, con nên mơ thấy thì vẫn sẽ mơ thấy..."

Còn chưa đợi bà ta nói cho hết câu thì đã bị câu hỏi của Miêu Thi Lan ngắt ngang: "Có phải còn đốt cả tủ lạnh, máy giặt, bình nóng lạnh, tivi, máy uống nóng lạnh, robot dọn nhà nữa không ạ?"

Giọng của mẹ Miêu lập tức kẹt lại, cứ như con gà trống bị bóp cổ vậy.

"Sao... sao con lại biết?"

Miêu Thi Lan vỗ đùi một phát, cứt cũng bị ngắt giữa chừng.

"Vì tối hôm qua con đều nhìn thấy hết chứ sao nữa! Con nói mẹ nghe, sáng hôm nay con dậy phải uống ba cốc nước lận đấy, khát khô cả cổ, mẹ có biết tại sao con lại khát khô cả cổ không?"

"Không... không biết."

"Vì nguyên một tối con đều đang dạy bà ngoại cách dùng mấy thứ đó chứ sao!"

Cha Miêu đang ở trong nhà bếp nấu cơm nghe thấy vợ và con gái đang nói chuyện điện thoại, mới đầu ông ta cũng không để ý đến, nhưng đợi khi bưng cơm canh đã nấu xong ra ngoài lại nhìn thấy miệng của vợ há hốc, trên gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.

"Sao thế?"

Mẹ Miêu nhìn ông ta: "Hôm... hôm qua em đốt mấy thứ kia cho mẹ em, mẹ đều nhận được hết cả rồi, tối hôm qua còn kêu Lan Lan dạy mẹ cách dùng thế nào, dạy nguyên một tối..."

Cha Miêu dừng bước chân, sau đó tiếp tục bưng cơm nước lên bàn mà như không có việc gì cả.

"Vậy điều đó chứng minh cách làm của chúng ta đúng đấy thôi, sau này em đốt thêm cái xe cho mẹ nữa đi, còn nữa, bây giờ có cái gì mà hồi chưa có thì đều đốt luôn đi."

"Không được!"

Còn chưa đợi mẹ Miêu kịp đồng ý thì Miêu Thi Lan đã hét lên phản đối.

"Không được mẹ ơi, mẹ tuyệt đối đừng đốt xe, con vẫn chưa biết lái xe đâu, nếu bà ngoại con túm lấy con, bắt con dạy thì phải làm sao, con cũng không thể bảo bà muốn lái sao thì lái được."

Lúc này, mẹ Miêu cũng đã lấy lại bình tĩnh, cho dù là ma thì đã làm sao, vào mộng cũng đã làm sao, đó là mẹ ruột của mình, không có khả năng hại mình được đâu, có cái gì mà phải sợ chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận