Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 173: Đây Là Chút Tấm Lòng Của Tôi

.



Chương 173: Đây Là Chút Tấm Lòng Của Tôi

Chương 173: Đây Là Chút Tấm Lòng Của Tôi

Bây giờ đã là tháng năm rồi, tuy rằng tiểu khu nơi mà nhà Trần Đại Bằng ở được xanh hóa không tốt bằng khu vực gần căn nhà lầu nhưng cũng không tính là tồi, cô vừa đi đường vừa vận chuyển công pháp hấp thụ sinh khí trong cây cỏ hoa lá ở tiểu khu.

Đợi đến khi về căn nhà lầu đã không còn cảm thấy mệt mỏi như vừa rồi nữa. ...

Vợ chồng Trần Đại Bằng thật sự giống như trước đó đã nói, chiều ngày hôm ấy bọn họ đích thân tới căn nhà lầu thăm Vệ Miên.

Đợi lúc bọn họ tìm được căn nhà lầu dựa theo địa chỉ mà Vệ Miên cho lập tức vừa cảm thấy kinh ngạc lại vừa cảm thấy là chuyện hiển nhiên thôi, một đại sư lợi hại như thế sống ở một nơi như vậy hình như cũng không có gì không đúng.

Trần Đại Bằng sống ở gần đây nên hiển nhiên cũng đã nghe nói căn nhà này bị ma ám kinh khủng đến mức nào, sự kính sợ trong lòng anh ta đối với Vệ Miên cũng lên thêm một tầng cao mới.

Ngoại trừ chuyển năm mươi vạn tiền thù lao cho Vệ Miên ngay tại trận ra, Trần Dại Bằng còn mang theo một hộp ngọc cổ nữa.

Anh ta biết Vệ Miên muốn tìm món đồ này cho nên đã nhờ bạn bè kiếm vài miếng, đều là ngọc thạch đã được nhiều năm, còn có một miếng là đã nguyên do cậu em vợ kiếm về cho anh ta.

"Đây là chút tấm lòng của tôi."

Thật ra ngọc thạch bên trong chiếc hộp này không chỉ đáng giá có năm mươi vạn thôi đâu nhưng Trần Đại Bằng chính là người như thế, lúc không tin bạn thì cho bạn một vạn thôi cũng đã chê nhiều rồi, còn khi đã tin vậy cho một trăm vạn vẫn cảm thấy ít.

Nói ra thì anh ta còn muốn cho nhiều hơn, nhưng một khoảng thời gian trước vận khí không tốt, có rất nhiều tiền mặt đều dính phải tình huống giao dịch nguy hiểm, cho nên hiện giờ cũng chỉ có thể động vài mấy món đồ trong cửa tiệm này mà thôi.

"Không giấu gì ông chủ Trần, đúng là tôi đang cần ngọc thạch thật, tôi muốn khắc mấy miếng phù triện bằng ngọc, ít nhất có thể dễ dàng bảo quản hơn là dùng bùa giấy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không cần đến nhiều như vậy."

Vệ Miên cũng không dự định lấy miễn phí, cô chỉ chọn hai miếng mà mình có thể cảm giác được linh khí từ trong số đó, phần còn lại đều bị đẩy hết về.

Một miếng trong hai miếng ngọc thạch này chính là đá nguyên chưa được đẽo gọt mà Trần Đại Bằng đã nói, còn một miếng là con dấu ngọc Hòa Điền.

Ngọc Hòa Điền cho dù là trước đây hay là đương thời đều không thể tính là loại ngọc thạch quý giá, trừ phi thuộc hàng đỉnh cấp.

Nhưng miếng ngọc Hòa Điền này cũng không thể nói là đỉnh cấp được, nhìn qua bề mặt thì nó có màu trắng như tuyết, không dính một ít tạp sắc nào nhưng nếu lật lại có thể nhìn thấy một mảng chấm trắng rất to ở phần góc.

Trần Đại Bằng thấy Vệ Miên hình như khá có hứng thú với con dấu ngọc Hòa Điền và khối đá nguyên bèn vội vàng giới thiệu ngay.

"Vốn tôi không định lấy miếng này đâu, cô nhìn xem chính diện còn có thể tính là không tồi nhưng sau khi lật lại, bên trong lại toàn là 'miên', ngọc như thế không thể nói là tốt, cũng không bán được với giá cao."

Sợ Vệ Miên không hiểu nên anh ta còn đặc biệt giải thích cái gì gọi là "miên."

"Miên này chính là thủy tinh thể màu trắng bên trong miếng ngọc, mắt thường nhìn qua chính là những đốm trắng kia, miên nhiều sẽ rất làm ảnh hưởng đến độ sạch của miếng ngọc."

"Nhưng con dấu này khá lớn, tôi nghĩ nếu cô có thể dùng được vậy tôi sẽ tìm người giúp cắt một nửa sau của nó đi, như vậy bên trên sẽ là một chỉnh thể."

Đây là một con dấu thời nhà Thanh, cái tên được khắc bên trên là Vương Hạc Cẩm, lúc Trần Đại Bằng nhận được thứ này cũng đã tra không ít tư liệu, nhưng nó chẳng có một tí liên quan nào đến họa sĩ Vương Hạc kia cả.

Cho nên, giá trị của thứ này không tính là lớn.

Ngược lại, Vệ Miên không để ý đến miên bên trong miếng ngọc Hòa Điền, cô chỉ cảm thấy miếng ngọc này không tồi, dẫu sao thì mắt nhìn của thầy phong thủy và người bình thường cũng khác nhau.

Chủ nhân của miếng ngọc này lúc sinh thời chắc hẳn là một người thiện lương, đối phương thường xuyên cầm con dấu này trong tay chơi nên trên con dấu cũng nhiễm một ít công đức, cô có thể cảm giác được linh khí nhẹ ở bên trên.

"Lấy hai miếng này đi! Ông chủ Trần tính cho một cái giá, chứ tôi cũng không thể lấy miễn phí được." Vệ Miên đặt hai miếng ngọc mà mình nhìn trúng lại với nhau rồi lặng lẽ nhìn về phía Trần Đại Bằng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận