Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1104: Cẩn Thận

.



Chương 1104: Cẩn Thận

Chương 1104: Cẩn Thận

Tôn Trường Hà thì lại đi theo Vệ Miên vào trong phòng tiếp khách, hôm nay mục đích ông ta tới đây là để cầu một lá bùa bình an, vốn dĩ làm xong bùa bình an là có thể rời đi nhưng không ngờ Vệ Miên lại mở miệng gọi người lại.

Tầm nhìn của cô liếc qua gương mặt của Tôn Trường Hà, phát hiện ra cái màu xanh đen kia đột nhiên xuất hiện, mà mới vừa rồi lại không hề có.

"Gần đây ông làm việc phải cẩn thận một chút, e rằng sẽ có nguy cơ bị người liên lụy, nếu nghiêm trọng, sợ rằng sẽ mất chức đấy."

Tôn Trường Hà rùng mình, trên gương mặt cũng mang theo vài phần thận trọng, sau khi cảm ơn, ông ta trực tiếp rời đi.

Đợi người đi rồi, Tân Hiểu Đông mới lén lút mở cửa ra: "Bà chủ, lịch hẹn hôm nay vẫn còn một người, người kia mới gọi điện tới bảo khoảng mười phút nữa có thể tới."

Vệ Miên duỗi người một cái, cô nhìn đồng hồ, đã gần mười rưỡi rồi, chẳng trách lại thấy hơi đói.

"Hiểu Đồng, cô đặt chỗ ở tầng dưới đi, hôm nay chúng ta đi ăn tôm hùm đất."

Vệ Miên đã thèm mấy ngày nay rồi, hôm nay đột nhiên nghĩ đến lại chỉ hận không thể đi ăn ngay bây giờ.

"Được, bà chủ."

Cô ta vừa nghe thấy tôm hùm đất là hai mắt sáng ngời, vội vàng đóng cửa rồi ra ngoài đặt chỗ, quán tôm hùm đất tầng dưới mới mở, vị vô cùng ngon cho nên người qua đó ăn cũng đông lắm.

Bà chủ vô cùng hào phóng đối với cô ta, lần trước Tân Hiểu Đồng với bạn qua đây ăn còn thuận tiện đóng gói một cân mang về, sau khi bà chủ ăn một lần lại không thề nào cưỡng lại được nữa.

Sau khi xử lý xong lịch hẹn cuối cùng, Vệ Miên tùy tiện đóng cửa Đoán Mệnh Quán rồi đi xuống tầng.

Thời gian đặt trước vừa đẹp, mười cân tôm hùm đất xào cay cộng thêm mấy chai nước ngọt, sau khi ba người đến quán lập tức bắt đầu cắm đầu vào ăn.

Qua một lúc, mồ hôi ở góc trán của Vệ Miên cũng túa cả ra, hai má đỏ phừng phừng, nhất là môi, dưới sự xâm chiếm của ớt và dầu khiến cho nó sưng đỏ và sáng bóng cả lên.

"Bà chủ... ui... chuyên gia nói một lần chỉ có thể ăn... mười con tôm hùm đất thôi..."

Tân Hiểu Đồng vừa ăn vừa không nhịn được mà nói lại tin tức đã đọc được vào mấy hôm trước.

Vệ Miên nhướng mày: "Vậy cô ăn ít lại đi, phần còn lại cứ để chúng tôi, ngày nào tôi với Tiểu Hắc cũng tu luyện nên có thể đào thảo độc tố ra ngoài, ăn thực phẩm rác cũng không sợ."

Trên gương mặt của Lương Hạo Nhiên cũng lấm tấm mồ hôi, nghe được lời này bèn không nhịn được mà gật đầu tán đồng.

Trong bụng tôm hùm đất chỉ có một tí xíu thịt có thể ăn được, cho dù có ăn năm cân cũng không thể no được.

Tân Hiểu Đồng nghẹn họng, cô ta trừng to mắt nhìn mặt của Vệ Miên, thấy da của cô vừa trắng vừa hồng, sáp lại gần hơn để nhìn thậm chí còn không thấy cả một cái lỗ chân lông nào luôn.

Lại quay đầu sang nhìn Lương Hạo Nhiên, tuy rằng không trắng mềm bằng Vệ Miên nhưng làn da cũng đẹp hiếm có, trắng tinh sạch sẽ, trông cả người lại càng đẹp trai hơn.

Cô ta nghĩ đến làn da tối tăm và vàng vọt của mình, tất cả đều phải dựa vào kem nền để che lấp, quả thật là ngưỡng mộ muốn chết đi được.

"Bà chủ, cô xem có phương pháp tu luyện nào có thể phù hợp với tôi không, tôi cũng không cầu sống lâu trăm tuổi, có thể khiến da tôi đẹp hơn một chút là được!"

Tân Hiểu Đồng đã thuộc nhóm người có làn da khá ổn rồi, trên gương mặt có một vài vết thâm mụn không đều, thi thoảng cũng sẽ mọc một cục mụn nhưng nữ sinh nào mà chẳng muốn khiến da mình đẹp hơn cơ chứ.

Vệ Miên lục tìm trong đầu một lượt, cuối cùng cũng tìm được một công pháp cũng coi như có thể sử dụng, nếu tập luyện lâu dài còn có thể giúp cơ thể thải độc.

"Trở về tôi sẽ dạy cô một bộ công pháp, mỗi buổi sáng và buổi tối tập một lần, không quá ba tháng là có thể thấy được hiệu quả."

"Thật hả? Bà chủ, tôi chính người hâm mộ trung thành của cô đó, sau này cô kêu tôi đi đằng đông, tôi tuyệt đối sẽ không đi đằng tây! Bà chủ bảo sao thì tôi làm vậy, sau này có chuyện gì thì bà chủ cứ việc dặn dò!"

Tân Hiểu Đồng cũng không thèm gỡ găng tay xuống đã vội vàng bày tỏ lòng trung thành, cô thật sự yêu chết đi được. Bà chủ vừa đẹp lại vừa còn hào phóng, công việc cũng không lục đục nội bộ, tiền lương cao, công tác nhàn nhã, quả thật không thể nào suôn sẻ hơn được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận