Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 261: Xuất Sư Đồng Môn

.



Chương 261: Xuất Sư Đồng Môn

Chương 261: Xuất Sư Đồng Môn

Thậm chí ông ta còn nghi ngờ có phải đối phương vẫn luôn để ý đến nhà họ Trịnh, chỉ đợi đúng một ngày ông cụ ngã bệnh là tiện ra tay với Trịnh Hằng hay không.

"Lần này đạo hữu đã cứu Trịnh Hằng về, đây chính là ơn cứu mạng đối với cả nhà họ Trịnh chúng tôi, sau này nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc lên tiếng. Tôi cũng đã nghe nói về chuyện hôm qua rồi, lần này đã tiêu tốn của đạo hữu không ít bùa chú quý giá, hiển nhiên nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ gánh vác phần tổn thất này."

Nói rồi, Trịnh Khai Nguyên lôi một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa bằng hai tay.

Vệ Miên không nhận, hôm qua cô giúp đỡ chẳng qua cũng là vì nể mặt bọn họ là hậu nhân của tứ sư huynh mà thôi, trước mắt xem ra, người nhà họ Trịnh này cũng được tính là biết ơn, cũng không uổng cô vất vả một phen.

"Nói ra thì tôi với nhà họ Trịnh cũng được coi là xuất sư đồng môn, cho nên lần này giúp đỡ cũng là chuyện nên làm thôi."

Trịnh Khai Nguyên vừa nghe được câu này lập tức nhớ đến chuyện trước đó Vệ Miên có hỏi tên tuổi của lão tổ tông: "Không biết tổ tiên của đạo hữu là?"

Lần này Vệ Miên lại có hơi không biết phải giải thích thế nào, cô cũng không thể nói tổ tiên của mình cũng tên là Vệ Miên được, nhưng còn chưa đợi cô kịp mở miệng thì Trịnh Khai Nguyên đột nhiên nói: "Nói ra đúng là trùng hợp thật, tôi đã từng đọc bản chép tay mà lão tổ tông để lại, vị nữ đệ tử duy nhất trong sư môn của lão tổ tông lại cùng họ cùng tên với đạo hữu đấy!"

"Nữ đệ tử?" Vệ Miên im lặng: "Còn nói gì nữa không, có nói sau này vị nữ đệ tử đó thế nào không?"

"Ghi chép trong bản viết tay là mất tích, nghe nói năm ấy đã xuất động toàn bộ người trong tông môn đi tìm nhưng lại không tìm được, chuyện này cũng biến thành tâm bệnh của lão tổ tông."

Nhà họ Trịnh từ nhỏ đã phải học gia phả, từ khi còn rất nhỏ là Trịnh Khai Nguyên đã bắt đầu học mấy thứ này rồi, đến bây giờ thi thoảng cũng phải đọc lại nên hiển nhiên mở miệng là có thể nói luôn.

Vệ Miên cúi mắt, không ai biết cô đang nghĩ gì.

"Không biết tổ tiên của đạo hữu là?"

"Chính là vị nữ đệ tử đã mất tích kia."

Trịnh Khai Nguyên sững sờ, nghĩ đến tục danh của nữ đệ tử kia mà rất muốn hỏi cô tại sao có thể đặt tên trùng với tên của lão tổ tông được chứ, có điều, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa thân thuộc đến mức độ đó, cũng có khả năng là mỗi một gia đình đều có quy tắc riêng của mình. Một người quen ngày xưa của ông cụ cũng thế, mỗi một đời gia chủ đều mang cái tên giống y chang nhau.

Vì thế, Trịnh Khai Nguyên cười rạng rỡ nói: "Đúng là xuất sư đồng môn thật rồi!"

Ông ta lại chuyển hướng: "Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng thì thôi, cho dù là đồng môn thì chuyện nào vẫn phải ra chuyện đó, nếu hôm qua không có mấy lá bùa của đạo hữu thì em hai và em ba của tôi cũng không thể bảo vệ được Trịnh Hằng, chút lòng cảm ơn đó mong rằng đạo hữu nhất định phải nhận."

Vệ Miên cũng không muốn đùn đẩy qua lại với ông ta nữa, vì thế cô đặt tấm chi phiếu xuống bàn mà chẳng buồn nhìn lấy một lần.

Chỉ có điều, hôm nay Trịnh Khai Nguyên qua đây cũng không phải chỉ đơn giản là để đưa tiền cho Vệ Miên, mà ông ta vẫn còn một mục đích quan trọng khác nữa.

Thấy Vệ Miên cuối cùng cũng chịu nhận tiền rồi, Trịnh Khai Nguyên mới tiếp tục nói: "Lệ quỷ kia lợi hại thế nào thì đạo hữu cũng đã thấy rồi đấy, nếu thật sự để gã nuốt chửng Trịnh Hằng, thật sự không có cách nào đoán trước được nó sẽ thành ra thế nào nữa, sau đó sẽ còn tạo thành hậu quả như thế nào..."

Ông ta còn chưa nói hết là Vệ Miên đã có thể đoán ra được rồi, thật ra cô cũng đã nghĩ đến một điểm này. Hôm nay cái thứ đó suýt chút nữa đã bị đánh chết nhưng luồng khí đen xuất hiện sau đó kia hình như còn lợi hại hơn lệ quỷ trước đó nhiều.

Nhưng sau khi trở về, Vệ Miên hồi tưởng kỹ lại cảm giác lúc đó, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, hình như luồng khí đen sau đó kia chỉ là mồi nhử, lại rất giống sát khí được chứa đựng bằng thứ gì đó, chứ không phải là một lệ quỷ có thực lực mạnh hơn xuất hiện.

Vệ Miên đã từng giao thủ với đối phương, không một ai hiểu về lệ quỷ đó hơn cô. Lúc này, Trịnh Khai Nguyên mới chỉ đành mặt dày tới cửa mong cô giúp đỡ, nếu cô thật sự không bằng lòng giúp thì cũng không sao, ông ta cũng đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận