Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 890: Biến Mất

.



Chương 890: Biến Mất

Chương 890: Biến Mất

Cô ta nghĩ có khả năng liên quan đến áp lực công việc của mình quá lớn cho nên cũng không để trong lòng.

Dù sao kiểm tra sức khỏe cũng là để phát hiện ra vấn đề, kết quả không có vấn đề vậy đương nhiên là chuyện rất tốt, mà có thì mình chữa thôi.

Hôm nay, sau khi tan làm, cô ta với đồng nghiệp ra ngoài ăn uống, sau đó lại đến KTV hát hò, đến lúc giải tán đã là một giờ sáng.

Vương Tịnh Bạch được hai đồng nghiệp nam tiễn đến bên dưới tòa nhà, đợi bọn họ tận mắt nhìn thấy cô ta đi vào thang máy rồi mới quay người trở về.

Căn hộ mà Vương Tịnh Bạch thuê nằm ở tầng mười, lúc này đại đa số các gia đình đều đã tắt đèn đi ngủ, trước khi hai đồng nghiệp nam kia rười đi còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn lên một lần, thấy căn phòng sát phía Đông ở tầng mười sáng ánh đèn mới hoàn toàn yên tâm.

Thế nhưng lúc này, Vương Tịnh Bạch cũng không hề an toàn như bọn họ tưởng tượng.

Bởi vì uống quá nhiều rượu cho nên cô ta không kịp rửa mặt mà trực tiếp nằm nhoài lên giường ngủ luôn.

Mà đợi sau khi cô ta ngủ rồi, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ một căn phòng khác.

Hai người này đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó rút một chiếc khăn màu trắng từ trong túi ra, sau đó phun một vài thứ gì đấy lên trên rồi bịt chiếc khăn vào mũi và mồm của Vương Tịnh Bạch.

Lúc Vương Tịnh Bạch vừa mới bị bịt miệng không nhịn được mà mở mắt ra, nhưng còn chưa kiên trì được mười mấy giây thì hai mắt đã nhắm lại tiếp.

Cô ta lại ngủ thiếp đi, cho dù có đẩy cũng không dậy nổi.

Sau đó người đàn ông cúi người vác cô ta lên, nhanh chóng đi xuống lầu theo tuyến đường mà họ đã khảo sát từ trước đấy.

Mà lúc này, bên dưới tòa nhà đã sớm có một chiếc xe tải van màu xám bạc đợi sẵn, sau khi nhìn thấy người lên xe là chiếc xe lái thẳng ra ngoài ngay, nhanh chóng rời khỏi tiểu khu và tiến vào dòng xe cộ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Tịnh Bạch không đi làm nhưng vì tối hôm qua chủ quản cũng uống nhiều nên không tới họp buổi sáng, nguyên một buổi sáng cũng không có ai phát hiện ra cô ta không tới.

Đợi đến buổi chiều lúc chủ quản đến, Lý Phương Hoa chỉ nói tới chuyện Vương Tịnh Bạch đi bàn tiền bản quyền.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy mình đúng là một đồng nghiệp Trung Quốc tốt, biết quan tâm người nhất, vậy mà lại có thể nghĩ ra được một lý do hoàn hảo như thế để giúp đối phương.

Lý Phương Hoa vội vàng gửi tin nhắn Wechat cho Vương Tịnh Bạch, sau khi nói lại tình hình bên này xong còn kêu sư thái trở về nhớ mời mình uống trà sữa.

Nhưng cô ta đợi rất lâu mà vẫn không có người trả lời tin nhắn, tuy rằng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng Lý Phương Hoa cũng nghĩ, có khả năng sư thái thật sự không thoải mái, bởi vậy cũng không để ý làm gì.

Nhưng đợi đến ngày thứ hai đi làm mà Vương Tịnh Bạch vẫn không xuất hiện, lúc này Lý Phương Hoa mới phát hiện ra không đúng.

Cô ta trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương nhưng lại phát hiện ra đầu dây bên kia mãi vẫn không có người nghe máy.

Liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại mà chẳng có người nào nhận máy, sự nghi ngờ nổi lên trong lòng Lý Phương Hoa càng nặng hơn.

Qua nửa tiếng đồng hồ, cô ta lại gọi điện thoại cho Vương Tịnh Bạch.

Nhưng vẫn không có người nghe máy như cũ.

Một tiếng sau gọi lại, vẫn không có người nhấc máy.

Lúc này, chủ quản đã biết Vương Tịnh Bạch không tới làm nhưng vì công ty không liên lạc được với đối phương, nên chỉ có thể ghi cô ta nghỉ làm.

Lý Phương Hoa càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, người làm cái nghề này của bọn họ có rất nhiều lúc điện thoại đều không thể rời khỏi tay, trên cơ bản không có khả năng mười phút không nhìn tới điện thoại, trừ phi là đang duyệt bản thảo, bằng không, không có khả năng không nhận máy.

Vì thế, đợi đến buổi trưa được nghỉ ngơi, Lý Phương Hoa trực tiếp lái xe đến căn hộ mà Vương Tịnh Bạch thuê ở, trên xe còn có cả đồng nghiệp nam đã tiễn Vương Tịnh Bạch về nhà trước đó.

"Anh chắc chắn hôm đó mình đã nhìn thấy cô ấy về nhà chứ?"

Đồng nghiệp nam vội kêu oan.

"Tổ tông ơi, tôi thật sự nhìn thấy cô ấy đã đi lên tàng, hơn nữa, tôi với lão Ngụy đều nhìn thấy cả mà, cửa sổ nhà cô ấy sáng đèn rồi chúng tôi mới đi, chắc chắn cô ấy đã về nhà rồi!"

Lý Phương Hoa mím chặt môi, cứ có một loại dự cảm không lành cho lắm.

Nghĩ đến mấy bản tin thời sự chết bất đắc kỳ tử mà không có ai phát hiện ra sau khi ở một mình kia, cô ta cứ cảm giác đây không phải là chuyện tốt gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận