Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 973: Mắt Phiếm Đào Hoa

.



Chương 973: Mắt Phiếm Đào Hoa

Chương 973: Mắt Phiếm Đào Hoa

"Chậc, tớ nói này, con người cậu đúng là mũi thính như chó ấy, có phải sợ tớ ăn vụng nên mới tới nhanh như vậy không?"

Phùng Tĩnh vừa nhìn thấy Vệ Miên là vô cùng vui vẻ, cô ấy làm bộ định ăn một miếng, Vệ Miên lập tức phát huy thân thủ mạnh mẽ, giơ hai ngón tay giành mất miếng thịt rồi nhét luôn vào miệng mình.

Còn không quên phát ra một tiếng cảm thán thịt quá ngon!

"Không phải cậu nói hôm nay đón gió cho tớ sao? Vậy miếng đầu tiên phải là của tớ chứ."

Phùng Tĩnh lẩm bẩm: "Hôm nay tớ bao mà, miếng đầu tiên nên để chủ tiệc như tớ ăn trước mới đúng."

"Cậu nói muộn quá rồi, để lát nữa tớ ẻ ra cho cậu nhé."

"Êu ơi sao cậu tởm quá vậy..."

Hai người trêu nhau chưa được một lúc thì Vương Hiểu Kỳ đến: "Hai người các cậu đều đến nhanh hơn tớ à."

Người còn chưa đến mà giọng đã truyền tới trước, Vệ Miên nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu nhìn, trông thấy cách ăn vận hôm nay của cô ấy mà không khỏi nhướng mày.

Hồi còn ở trường học, Vương Hiểu Kỳ thường mặc những bộ tràn đầy hơi thở thanh xuân, thường đều là hoodie với quần bò, dù sao cũng luôn rộng rãi và thoải mái.

Nhưng bây giờ cũng không biết có phải vì nguyên nhân công việc hay không mà lại biến bản thân trở nên vô cùng trưởng thành.

Tóc được uốn xoăn lọn to, lại mặc một chiếc váy bó sát vô cùng công sở, cộng thêm lớp trang điểm quá mức chín chắn đã trực tiếp khiến cho độ tuổi tăng lên không chỉ bốn đến năm tuổi.

"Oa! Hiểu Kỳ ơi, hôm nay cậu xinh thật đó!"

Hai mắt Phùng Tĩnh sáng lấp lánh, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ cách ăn mặc ngày hôm nay của Vương Hiểu Kỳ, ngược lại cô ấy cũng muốn mặc, nhưng trước không nói mình không có dáng người như của người ta, mà cho dù có thì công việc của cô ấy cũng không có cách nào mặc thành như vậy được.

Bây giờ cô ấy vẫn đang trong giai đoạn thực tập, đã làm quen được với đại đa số đồng nghiệp, cũng có thể bắt chuyện với nhau.

Công việc đã nhẹ nhàng hơn hồi đầu một chút nhưng vẫn chỉ là một thực tập sinh, bình thường không thể ăn mặc quá mức nổi trội, hơn nữa còn phải chăm chỉ.

Nếu như mặc một bộ đồ như vậy, không nói đến việc đứng lên ngồi xuống bất tiện mà cũng không biết mấy đồng nghiệp nữ khác sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt gì nữa.

Phùng Tĩnh mới đi làm được hai tháng thôi mà đã cảm giác được loại ngấm ngầm so bì lẫn nhau giữa các đồng nghiệp nữ rồi.

Cô ấy đã từng than thở với cha mẹ về chuyện này, mẹ nói rằng chuyện như thế ở chỗ nào cũng có cả thôi, kêu cô ấy đừng đắc tội với người ta, cũng đừng tham gia với bọn họ, cứ làm tốt công việc của mình là được.

Tuy rằng Phùng Tĩnh vẫn không hiểu lý do là gì cho lắm nhưng ánh mắt của mấy người kia vẫn khiến cô ấy không thích theo bản năng, gần đây cô ấy cũng tỏ ra vô cùng khiêm tốn.

Cho nên Phùng Tĩnh chỉ có thể liếc mắt nhìn nhìn mấy lần với vẻ ngưỡng mộ rồi thôi: "Người đẹp đúng là người đẹp, mặc kiểu gì cũng thấy đẹp hết á, như vậy lại càng gợi cảm ơn, thật sự quá mê người mà."

Tầm nhìn của Vệ Miên không ở trên người Vương Hiểu Kỳ mà là ở trên mặt cô ấy.

Lúc này, đôi mắt của Vương Hiểu Kỳ ngậm sắc xuân, mắt phiếm đào hoa, rõ ràng là đã rơi vào một đoạn tình cảm rồi.

Nhưng nhìn mấy đặc điểm trên gương mặt cô ấy lại có thể biết được, chỉ sợ đoàn tình cảm này sẽ không có kết quả tốt.

Vệ Miên cũng không tùy tiện mở miệng mà vừa cười ha ha vừa kéo người ngồi xuống, ba người vừa ăn thịt nướng vừa nói chuyện.

Nói đến tình hình gần đây, nói đến môi trường làm việc mới, lại nói đến quan hệ nhân sinh phức tạp của mình gần đây.

Vệ Miên nghe xong lời oán trách của Phùng Tĩnh lại gắp một miếng thịt bò vào miệng, cô nói với giọng nhồm nhoàm khó nghe: "Nếu hôm nay cậu hầu hạ tớ tử tế thì ngày mai tớ sẽ bày một cục phong thủy cho cậu, có thể khiến mấy thị phi tranh đấu kia đều cách xa cậu."

Phùng Tĩnh kinh ngạc sau đó là hưng phấn, cô ấy ôm chặt cánh tay của Vệ Miên.

"Thật hả Miên Miên, cậu thật tốt quá đi, tớ quả thật không biết lấy gì để báo đáp, hay là dùng thân báo đáp nhé!"

Vệ Miên hừ nhẹ một tiếng sau đó liếc mắt quan sát cô ấy một phen từ khóe mắt, cố tình lộ ra vẻ ghét bỏ: "Quá nhỏ, không thích."

Bạn cần đăng nhập để bình luận