Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1170: Ngoại Truyện 4

.



Chương 1170: Ngoại Truyện 4

Chương 1170: Ngoại Truyện 4

Lực chú ý của mọi người đều dồn hết lên người Ngụy Thanh Vân.

Bây giờ Chính Dương Tông bị người vây công, lý do chính là chuyện năm đó chưởng môn nhân đã bí mật giấu thi thể của Ngụy Thanh Vân đi đã bị người vạch trần.

Đường đường là đệ nhất đại phái phong thủy vậy mà lại lén lút giấy thi thể của tà tu mà người người muốn giết, chuyện này nói thế nào cũng thấy quỷ dị hết, mà điểm mấu chốt nhất ở đây chính là rốt cuộc mục đích của họ là gì.

Cũng không có khả năng là để ngăn cản hắn ta lại một lần nữa ra ngoài làm loạn nên mới nhốt thi thể và hồn phách của hắn ta trong một trận pháp nào đó chứ?

Chưởng môn của Hoàng Sơn Phái người ta cũng đã nói rồi, tổ sư gia của bọn họ đã giúp xuống địa phủ hỏi, hồn phách của Ngụy Thanh Vân vẫn đang ở bên dưới chịu hình phạt, vậy Chính Dương Tông giữ thi thể của hắn ta lại để làm gì? Mục đích vô cùng đáng để nghi ngờ!

Sắc mặt của Vệ Miên chợt thay đổi, cô đã từng nghe nói đến cái tên Ngụy Thanh Vân này rồi!

Cô biết người này chính là một tà tu từ nghìn năm trước, cũng biết người này chắc hẳn cũng có chút nguồn gốc với Chính Dương Tông bởi vì Ngọc Cốt Phiến được luyện chế từ xương đùi của hắn ta mà thành.

Suốt nhiều năm như thế, các thế hệ chưởng môn đều sử dụng Ngọc Cốt Phiến, không biết đã bao nhiều lần sóng vai tác chiến, có thể nói mối quan hệ giữa Chính Dương Tông và Ngụy Thanh Vân rất dây mơ rễ má, có làm thế nào cũng không chặt đứt được.

Cô không cảm thấy sư phụ mình và thậm chí là các sư tổ làm như vậy có gì là sai, nhưng ở trong mắt người chính đạo thì bất cứ một hành động nào có liên quan đến tà tu đều là tội ác tày trời hết.

Nếu bị người phát hiện ra sự tồn tại của Ngọc Cốt Phiến vậy cho dù Chính Dương Tông có một trăm cái miệng cũng không thể cãi lại được, đột nhiên cô thấy cô hối hận, nếu như lúc sư phụ cho cô Ngọc Cốt Phiến mà cô có thể trực tiếp cầm đi thì tốt rồi, hoặc là lúc xuống núi cũng mang theo.

Nếu như vậy, cho dù có người bao vây Chính Dương Tông thì cũng chỉ là vu khống!

Thế nhưng, điều mà Vệ Miên không biết là Ngọc Cốt Phiến chỉ dùng xương đùi phải của Ngụy Thanh Vân để luyện chế thành, còn những phần thi thể khác của hắn ta vẫn còn ở Chính Dương Tông, ngay trong cấm địa mà cô đã dùng bùa nổ để oanh tạc lúc trước.

Chỉ là chuyện này có mỗi Chính Dương Tử và đại đệ tử của ông – Điền Tùng biết được, còn những đệ tử khác đều không biết.

Lúc này, Vệ Miên cũng không nuốt trôi cơm được nữa mà vội vàng thanh toán rồi chạy ra ngoài, cô nhanh nhẹn leo lên lưng ngựa, vừa phi như bay về Chính Dương Tông, vừa không nhịn được mà lẩm bẩm trong sự lo lắng.

"Tiểu Hắc, ngươi nói xem liệu sư phụ có gặp chuyện gì không?"

Tiểu Hắc ở trong vòng tay của Vệ Miên không nói gì cả, trong lòng nó luôn có một loại dự cảm chẳng lành, mà loại dự cảm này đã có ngay sau khi nghe nói Chính Dương Tông bị người vây công.

Cho nên lúc này, nó cũng không biết phải an ủi Vệ Miên như thế nào nữa, trước khi nhìn thấy Chính Dương Tông còn nguyên vẹn thì toàn bộ lời an ủi đều là vô nghĩa.

Lúc này, Vệ Miên đang vô cùng hối hận, tại sao cô phải chạy đi xa như thế, nếu chỉ ở dưới chân núi vậy lên núi cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều, nào có giống như bây giờ, muốn về tông môn cũng không biết phải mất bao lâu.

Vệ Miên cưỡi ngựa một đường thi triển thúc địa thành thốn, nhưng cho dù là như thế thì đợi đến khi về tông môn cũng đã qua hơn nửa ngày rồi.

Mà lúc này, Chính Dương Tông đã hoàn toàn khác hẳn với lúc cô rời đi, lộ ra một vẻ tĩnh mịch như chết.

Tông môn có đại trận hộ sơn, chỉ là đại trận này chưa từng được khởi động, chỉ có vào thời điểm gặp phải ngoại địch thì mới có thể cưỡng chế khởi động, hơn nữa, trận pháp này chỉ có thể sử dụng một lần.

Mà bây giờ, rõ ràng đại trận hộ sơn đã bị người phá hỏng, bên cạnh còn có rất nhiều thi thể mặc đạo bào hai màu xanh trắng, một bên khác còn có mấy thi thể mặc đạo bào màu vàng.

Đạo bào hai màu xanh trắng chính là ký hiệu của đệ tử ngoại môn tại Chính Dương Tông.

Trái tim của Vệ Miên chìm xuống đáy vực, nhìn những gương mặt quen thuộc của các thi thể, đó đều là những người mà cô thường xuyên có thể nhìn thấy khi lên núi và xuống núi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận