Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 958: Lần Thứ Mấy

.



Chương 958: Lần Thứ Mấy

Chương 958: Lần Thứ Mấy

Khi ấy cha Tôn với mẹ Tôn cũng có mặt tại hiện trường, biết chuyện này hiển nhiên là nhà mình đuối lý, là bọn họ không biết dạy con gái để cho cô ta lang chạ với người khác sau lưng chồng mình, nên họ chỉ có thể qua lại cầu người, kêu anh Diêu ra tay nương tình, nhà mình bằng lòng bồi thường gì đó...

Anh Diêu bị cầu mấy lần, cơn tức cũng nguôi đi hơn phân nửa, hơn nữa là anh ta chạy tới nhà gian díu với vợ của người ta, nói ra ngoài quả thật cũng không dễ nghe gì.

Anh ta còn là cán bộ của xí nghiệp quốc doanh, nếu như chuyện này làm rình rang lên thì cũng chẳng có một chút lợi ích gì đối với anh ta hết, cuối cùng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, đòi một ít tiền bồi thường cho xong.

Về phần bên Đồng Lỗi, người bị hại đã không truy cứu nữa rồi, anh ta ở trại tạm giam một khoảng thời gian rồi được thả ra.

Sau khi Đồng Lỗi ra ngoài, cha Tôn và mẹ Tôn lập tức dẫn con gái tới nhà cầu xin anh ta tha thứ, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như thế rồi, anh ta đã sớm bình tĩnh trở lại.

Lúc này, anh ta nhìn Tôn Thiến Tuyết đã không còn một chút sự dịu dàng nào của ngày xưa, mà ngược lại còn thấy vô cùng ghê tởm như thể nhìn thấy một con ruồi vừa mới ăn cứt vậy.

Một lúc rất lâu sau, Đồng Lỗi mới mở miệng: "Lần thứ mấy rồi?"

Tôn Thiến Tuyết khóc sướt mướt nhưng vẫn thề thốt đảm bảo là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên đã bị anh ta bắt gặp, đảm bảo sau này sẽ không còn làm thế nữa.

Đồng Lỗi nghe xong cũng chẳng nói gì, về phần có tin hay không thì chỉ có bản thân anh ta mới biết.

Ý của cha Tôn và mẹ Tôn là con gái đã biết sai rồi, muốn hai người tiếp tục cuộc sống vợ chồng hòa bình, sau này Tôn Thiến Tuyết đảm bảo sẽ không còn tái phạm nữa.

Nhưng Đồng Lỗi lại không đồng ý, anh ta muốn ly hôn, không ly hôn không được.

Cho dù cha mẹ nhà họ Tôn có khẩn cầu thế nào thì anh ta cũng không đồng ý tiếp tục chung sống nữa, hai vợ chồng sợ nguyên nhân của vụ ly hôn này bị đồn ra ngoài thì sẽ không ai còn cần con gái nữa.

Vì thế, sau khi ba người bàn bạc một phen, quyết định sẽ bồi thường cho Đồng Lỗi về mặt tiền tài, Tôn Thiến Tuyết ra đi với hai bàn tay trắng, toàn bộ những món đồ mà nhà mẹ đẻ tặng của hồi môn cho từ hai năm trước khi kết hôn đều để hết lại, ngay cả tiền sính lễ cũng sẽ trả về.

Nhà họ Tôn chỉ có một yêu cầu, mong Đồng Lỗi nể mặt tình cảm mấy năm mà giữ bí mật nguyên nhân ly hôn, coi như là giữ lại một chút thể diện cho nhà họ Tôn bọn họ.

Đồng Lỗi nhìn thấy hai vợ chồng già trong khoảng thời gian này tóc đã bạc đi không ít, trong lòng cũng không dễ chịu gì, nếu là mới đầu thì anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng thời gian dài như thế trôi qua, anh ta cũng đã sớm bình tĩnh trở lại nên cũng gật đầu đồng ý.

Đợi khi chỉ còn lại một mình anh ta, cuối cùng Đồng Lỗi cũng hiểu ra được ý nghĩa của việc đại sư kêu mình đón cha mẹ vợ tới nhà, đại khái là sợ anh ta kích động lên sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn được.

Nếu lúc đó không có người ngăn cản, anh ta biết tính cách của mình không chém chết thằng đó thì sẽ không chịu thôi.

Mà nếu thật sự chém chết rồi, thứ đợi chờ anh ta là gì, không cần nói cũng biết rồi đấy.

Anh ta nhớ ra tiền xem quẻ trước đó vẫn chưa trả, cho nên sau khi làm xong thủ tục ly hôn bèn vội đến Đoán Mệnh Quán, nhưng lại phát hiện ra chỉ có mỗi nhân viên tiếp tân ở đấy.

"Đại sư đã sớm biết anh sẽ qua đây nên có để lại lời nhắn, nói kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời anh đã qua rồi, sau này một đường bằng phẳng, còn nói duyên chính của anh đang ở quê nhà, sau này cũng sẽ phát triển ở bên đó."

Đồng Lỗi nhiều lần nghiền ngẫm câu nói này của Vệ Miên, vậy mà nó lại trùng hợp với suy nghĩ gần đây của anh ta. Anh ta đã được trải nghiệm sự phản bội của vợ ở một nơi như Thanh Bình này rồi, càng lúc lại càng không thích chỗ này hơn mà chỉ muốn về quê nhà, nhưng vẫn cảm thấy có hơi không cam lòng mà không hiểu tại sao.

Nhưng có lời này của Vệ Miên rồi, anh ta mới càng kiên định với lòng tin của mình hơn.

Đồng Lỗi trực tiếp chuyển mười vạn cho Vệ Miên sau đó bán quách căn nhà đi, mang theo hy vọng đối với cuộc sống tương lai, bước trên con đường trở về quê nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận