Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 314: Chia Tay Trong Hòa Bình

.



Chương 314: Chia Tay Trong Hòa Bình

Chương 314: Chia Tay Trong Hòa Bình

Qua khoảng hai tiếng đồng hồ, người trong phòng bao đó cuối cùng mới rời đi, nhân viên phục vụ cách đằng xa nhìn bóng lưng của mấy người đàn ông kia. Dương tổng mà bọn họ vẫn luôn cho rằng vô cùng lợi hại lại phải mở cửa dẫn đường cho người đàn ông đi đầu kia, có thể thấy đối phương chắc hẳn là một nhân vật chỉ có thể nghe được trong truyền thuyết của thành phố Thanh Bình.

Ví dụ như kiểu cha Mã ấy?

Nhân viên phục vụ nghĩ ngợi lung tung một lúc rất lâu, thấy người đã đi hết cả rồi mới dùng bộ đàm gọi người lên trên dọn dẹp, cũng là sau đó nghe bà chị dọn dẹp vệ sinh kể mấy thứ trên bàn kia gần như đều không bị động đến, phỏng chừng người ta chỉ muốn tìm một nơi không bắt mắt để nói chuyện mà thôi.

Nhân viên phục vụ cũng đã từng thấy cảnh như thế rồi cho nên không để trong lòng cho lắm.

Phan Húc Đông cuối cùng cũng ngồi được vào xe của mình dưới màn tiễn người luân phiên của Dương lão tam, anh ta từ từ xoay cửa sổ xe lên, màng dán màu đen lập tức ngăn cách tầm nhìn của người ngoài.

Anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi đi xa hơn một chút mới đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Chu này, bệnh của mẹ cậu thế nào rồi?"

Tài xế Tiểu Chu được thương mà sợ, không ngờ cục trưởng bận rộn như thế vẫn có thể nhớ được chút chuyện nhỏ đó của anh ta, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

"Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, mẹ tôi vẫn đang kiểm tra, cụ thể là bị bệnh ở đâu thì vẫn chưa chẩn đoán chính xác ra được, nhưng bác sĩ nói xác suất bị u rất cao."

"Khám ở bệnh viện nào rồi?"

"Ở bệnh viện phụ thuộc vào đại học y Thanh Bình chúng ta ạ."

Phan Húc Đông hơi hé mắt ra nhìn: "Ngày mai cậu trực tiếp đến bệnh viện số một tìm viện trưởng Vương của bọn họ đi, tôi nhớ bên đó có không ít chuyên gia về u bướu, về phương diện tiền nong cũng không cần lo lắng, không đủ thì nói với tôi."

"Vâng vâng vâng! Cảm ơn lãnh đạo!" Giọng của Tiểu Châu có hơi nghẹn ngào, trong lòng lại càng cảm ơn rối rít.

Đột nhiên mẹ anh ta kiểm tra ra được có khối u, trong khoảng thời gian này anh ta đã sắp chạy đến nát chân ở bệnh viện rồi, nhưng bản thân chỉ là một tài xế, trước khi lãnh đạo mở lời, làm sao anh ta có thể sử dụng quan hệ lung tung được chứ?

Nếu như tìm chuyên gia khám cho, nói không chừng bệnh của mẹ anh ta còn có cơ hội xoay chuyển, lúc này, lòng biết ơn của anh ta đối với Phan Húc Đông đã đạt đến đỉnh điểm, còn thầm hạ quyết tâm sau này lãnh đạo kêu mình đi đằng Đông thì đi đằng Đông, kêu mình đi đằng Tây thì mình đi đằng Tây.

Thành công thu phục được lòng người xong, Phan Húc Đông nhếch khóe miệng lên cười với vẻ hài lòng.

Về phần khoản tiền tối hôm nay nhận được, nếu tích lũy thêm một ít là anh ta có thể cân nhắc đến chuyện mua bất động sản ở nước ngoài.

Sau khi Phan Húc Đông về đến nhà phát hiện ra vợ đang ngồi trên chiếc sô pha ở phòng khách, đôi mày của anh ta hơi nhăn lại nhưng gần như không phát hiện ra, trong mắt còn lóe lên vẻ bực bội.

"Đã hơn mười giờ rồi sao vẫn chưa ngủ? Mấy hôm nay anh vừa mới nhậm chức, còn khá nhiều việc, em cứ ngủ đi, không cần phải đợi anh."

Đôi mắt của Lâm Tuyết hơi sưng đỏ, thoạt nhìn hình như vừa mới khóc xong, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng sau khi xác nhận tin chồng sự có tìm gái ở bên ngoài, cô ta vẫn khóc một trận rất đau lòng như cũ.

Hơn nữa, đôi mắt của cô ta sưng đỏ đến rõ ràng như thế, Phan Húc Đông thậm chí còn không có suy nghĩ định hỏi nguyên nhân.

Lâm Tuyết khịt mũi, đẩy tờ giấy trước mặt lên đằng trước: "Lão Phan, chúng ta cũng được tính là vợ chồng mười mấy năm rồi, chia tay trong hòa bình đi!"

Bàn tay vốn đang cởi cúc áo của Phan Húc Đông đột nhiên dừng lại, quay phắt đầu qua. ...

Hôm nay Lâm Tuyết bị ông cụ gọi về nhà và đã biết hết toàn bộ mọi chuyện có liên quan đến Phan Húc Đông và Dương Thiến rồi, cô ta sợ cha mẹ lo lắng nên lúc ở nhà họ Lâm vẫn luôn kiềm chế không dám khóc, sau khi trở về mới khóc to một trận.

Sau khi khóc xong, Lâm Tuyết mới biết bản thân đã từng tưởng tượng qua vô số lần ly hôn nhưng đợi sau khi thật sự phải đối mặt, hóa ra đó lại là chuyện khó chịu đến như thế.

"Chúng ta, chia tay... trong hòa bình đi." Cô ta cố kiềm chế sự luyến tiếc trong lòng, nghẹn ngào nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận