Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 138: Dương Khí

.



Chương 138: Dương Khí

Chương 138: Dương Khí

Khúc Bác Văn nghĩ đến cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ của mình đêm đó mà vẻ mặt co quắp.

Lâm Tử Hàng vừa nhìn thấy anh ta như vậy là còn có gì không hiểu nữa, chỉ im lặng rất lâu mà không nói gì.

Trải qua chuyện của Thiến Thiến khiến anh ta biết được trên đời này có quỷ hồn tồn tại, lẽ nào tối hôm nào lão Khúc cũng mơ thấy một con quỷ? Còn cùng đối phương điên đảo đến rất sướng?

Nghĩ như thế, anh ta bèn lôi di động từ trong túi áo ra: "Ông cứ tiếp tục như thế chắc chắn không ổn, dương khí sẽ bị cái thứ đó hút sạch mất, tôi sẽ tìm một đại sư chuyên nghiệp tới xem cho ông."

Vẻ mặt của Khúc Bác Văn hoang mang: "Dương khí á?"

Lúc Vệ Miên nhận được cuộc gọi là đang trên đường về nhà.

Các cô gái trong phòng ký túc xá đều tham gia các hội nhóm sinh viên khác nhau, thậm chí còn có người tham gia tận mấy hội nhóm, Vệ Miên hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng nghe Kim Chí Linh nói tham gia hội nhóm sẽ được cộng điểm nên mới tùy tiện tìm một chỗ.

Hội nhóm sinh viên mà cô tham gia vào tên là nhóm Biển Xanh, chuyên nghiên cứu văn hóa và lịch sử.

Hội trưởng là một học trưởng năm ba, hình như họ Hứa hay là họ Từ gì đấy, Vệ Miên cũng chỉ mới gặp đối phương có một lần, vẻ ngoài cũng được tính là hợp thẩm mỹ của nữ giới trong thế giới này.

Một chàng trai trẻ cao gầy, chỉ là có một gương mặt tướng đào hoa, một đôi mắt nhìn thấy ai cũng đượm tình cả.

Nhưng khó ngăn nổi có người sẽ trúng chiêu này, ví dụ như một Phùng Tĩnh tham gia cùng hội nhóm sinh viên với Vệ Miên vẫn luôn nói hội trưởng đẹp trai.

Trông giống thụ!

Vệ Miên cũng phải lên mạng tra tìm mới biết ý nghĩa của thụ là gì, nhưng cô không thể không nói với Phùng Tĩnh sự thật.

Cô mượn cớ có việc để xin nghỉ hoạt động chiều hôm nay nhưng cũng không phải thật sự có việc gì, chỉ đơn giản là vì cảm thấy mấy hoạt động này thật chẳng có ý nghĩa gì, rất lãng phí thời gian.

Lúc điện thoại vang lên thì Vệ Miên đang đợi đèn giao thông, nhìn thấy số máy lạ gọi tới cô còn hơi sững sờ một lúc.

"Đại sư, tôi là Lâm Tử Hàng đây." Một giọng nam trầm thấp truyền tới.

Trí nhớ của Vệ Miên rất tốt, nhưng cô vẫn không nhớ được người này là ai.

"Trước đó đại sư đã từng dẫn hồn phách của em gái Lâm Thiến Thiến nhà tôi về nhà đó, cô còn nhớ không?"

Vệ Miên chợt hiểu ra, cô nhớ ra đối phương là ai rồi.

"Gần đây có chút chuyện xảy ra với người anh em của tôi, hình như là gặp phải cái thứ đó muốn cầu đại sư giúp xem giúp cho, không biết cô có thời gian không?"

Vệ Miên đến nhà còn chưa được một tiếng thì Lâm Tử Hàng và một người đàn ông khác đã ấn chuông cửa.

Khúc Bác Văn vừa bước vào là tầm nhìn của Vệ Miên đã không khỏi dời lên người anh ta, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã có phán đoán ngay rồi.

Bởi vì âm khí trên cơ thể người đàn ông này quá nặng.

Cũng chính vì âm khí trên người quá nặng cho nên người này mới túa mồ hôi lạnh liên tục, sắc mặt trắng xanh.

Vệ Miên vốn cho rằng quỷ bám vào người nhưng lại trông thấy ánh mắt của đối phương tỉnh táo, vậy chỉ có thể là một loại tình huống khác thôi.

Khúc Bác Văn nhìn thấy Vệ Miên cũng hơi sững sờ, có thế nào thì anh ta cũng không ngờ được đại sư chuyên nghiệp mà người anh em tốt đã nói lại là một cô gái còn trẻ tuổi như vậy.

Anh ta nhìn về phía Lâm Tử Hàng, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta biết có phải đã nhầm lẫn gì rồi không?

Nhưng lại chỉ thấy người anh em chẳng buồn liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái nào.

Vệ Miên kêu hai người ngồi xuống sô pha, vừa mới hàn huyên được vài câu là người giấy nhỏ đã bưng trà nước lên trên.

Người giấy nhỏ cũng là một tên thông minh, lần trước nó ra ngoài bưng trà rót nước nhưng Vệ Miên không phản đối, vì thế nó cũng không thầy tự hiểu, tiếp tục làm như vậy.

Còn nữa, nó cũng không ngu ngốc một chút nào đâu nhé, những người qua đây đều có việc cầu cứu, cả, càng là như thế thì càng có thể thể hiện rõ thực lực của Vệ Miên.

Lúc người giấy nhỏ đi đến bên cạnh Khúc Bác Văn lại dừng chân một lúc, hình như nó ngửi được khí tức của đồng loại từ trên người người đàn ông này.

Khúc Bác Văn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ngũ quan kinh dị của người giấy, lập tức sơ giật nảy mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận