Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 678: Chính là anh ta

.



Chương 678: Chính là anh ta

Chương 678: Chính là anh ta

Vất vả lắm mới ra ngoài được, chú ba Phùng cũng nán lại bên này đủ lâu rồi, chủ yếu là vì Tô Dương mới khiến ông ta vô cùng dị ứng thành phố Thanh Bình.

Vì thế sau khi xử lý xong sản nghiệp và trở về Hắc tỉnh, đến sau này ông ta cũng không còn tới bên này nữa.

Chú ba Phùng là chú ruột của Phùng Tĩnh, quan hệ huyết thống của hai người họ khá gần cho nên Tô Dương cảm giác được khí tức của chú ba Phùng từ trên người Phùng Tĩnh cũng là chuyện rất bình thường.

Tổ ấm tình yêu của hai người họ ngày xưa được xây trong tòa nhà Bảo Trung này, lúc được mua thì vẫn chưa có người nào tự sát ở đây, sau khi ở một khoảng thời gian rồi mới có.

Mấy năm nay, Tô Dương vẫn luôn lang thang khắp nơi ở Thanh Bình cốt là để tìm chú ba Phùng, năm nào cô ta cũng sẽ dành phần lớn thời gian ở tòa nhà Bảo Trung này, mà một điều vô cùng trùng hợp là tổ ấm tình yêu ngày xưa vừa vặn năm ngay bên cạnh lớp kế toán.

Tô Dương vất vả lắm mới gặp được Phùng Tĩnh, chỉ nghĩ đây chính là con của nhà chú ba Dương nên đương nhiên muốn hại chết cô ấy rồi.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn và nhìn về phía nữ quỷ vẫn còn hơi giận dữ ở trước mặt.

"Cô đã uống Kali cyanide để tự sát."

Tô Dương cứng ngắc người, ánh mắt không nhịn được mà trốn tránh nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận: "Cô... cô đang nói gì, rõ ràng là anh ta hạ độc tôi."

Chỉ là câu nói này phun ra lại không được tự tin cho lắm.

Vệ Miên không thèm để ý đến cô ta nữa mà quay đầu về phía Phùng Tĩnh ở đằng sau: "Chú ba Phùng tên là gì?"

"Chú ba tớ ấy hả?" Phùng Tĩnh hơi sững sờ, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà sắc mặt hơi khó coi: "Chú tớ tên Phùng Đức Thắng."

"Phùng Đức Thắng, ha ha ha, chính là anh ta, chính là anh ta!"

Tô Dương nghe được ba chữ "Phùng Đức Thắng" này mà vẻ mặt lập tức thay đổi, như khóc như cười, dần dần còn biến thành điên cuồng.

Cô ta trừng to mắt, trong một mắt còn sót lại kia phủ kín tơ máu màu đỏ, cứ như chuẩn bị phun ra máu bất cứ lúc nào vậy.

Một hốc mắt còn lại thì trống rỗng và đen tối, trông vô cùng kinh người.

Mái tóc của cô ta cũng dựng đứng hẳn lên, bay loạn trong không trung, muốn nghiền nát toàn bộ những thứ mà mình động vào được.

Cơ thể của cô ta bắt đầu không ngừng run rẩy, răng nghiến vào nhau vang ken két, phát ra những tiếng la hét vô cùng chói tai.

Cảm xúc của Tô Dương càng ngày càng kích động, giọng nói cũng trở nên cực kỳ nhức tai và sắc bén, cô ta mỗi lúc một thêm điên cuồng, không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ "Phùng Đức Thắng" này cứ như thể muốn khắc cái tên này vào sâu trong linh hồn vậy.

Đột nhiên, cơ thể của Tô Dương bổ nhào về phía Phùng Tĩnh nhưng lại bị Vệ Miên đã sớm có sự chuẩn bị kéo người tránh đi.

Cô nhíu mày nhìn Tô Dương lại định bổ nhào tới tiếp, vừa rồi lúc cô ta tường thuật lại quá khứ của mình hồi còn sống với hai người bọn họ vẫn còn rất tỉnh táo, sao đột nhiên lại trở nên điên cuồng như vậy?

Giống như bị thứ gì đó xâm nhập vào thần chí, không sợ chết mà không ngừng tấn công vậy.

Vệ Miên đẩy Phùng Tĩnh sang một bên rồi rút Ngọc Cốt Phiến ra bổ thẳng tới, trực tiếp đánh bay Tô Dương.

Trước khi cô ta lại nhào tới tấn công, Vệ Miên lôi một lá bùa ra ném vút một tiếng vào người cô ta.

Ngay sau đó, cô bắt đầu đọc chú ngữ, cùng với chú ngữ càng ngày càng nhanh, Tô Dương đau đớn gào lên, không bao lâu sau cơ thể của cô ta trở nên trong suốt, thần chí cũng từ từ tỉnh táo trở lại.

"Tôi... vừa rồi tôi làm sao vậy?"

Lúc này, Tô Dương cũng đã phát hiện ra không đúng, vừa rồi trong cơ thể của cô ta còn tràn đầy năng lượng nhưng đầu óc lại khá hỗn loạn, có điều lúc này, toàn bộ sức mạnh kia đều đã biến mất, cô ta lại khôi phục sự tỉnh táo.

Tu vi trên người cô ta trước đó cũng đã biến mất sạch sẽ luôn.

Vệ Miên nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô ta, cứ cảm thấy Tô Dương hơi khác thường nhưng cụ thể là khác ở đâu thì cô vẫn chưa có manh mối.

"Tôi sẽ kiểm tra cho cô một chút, cô đừng phản kháng, có khả năng sẽ thấy hơi khó chịu đấy."

"Được, được."

Tuy rằng Tô Dương là một lệ quỷ nhưng trên tay cô ta vẫn chưa dính mạng người, chỉ là không biết trong hơn mười năm lang thang này đã đụng phải cơ duyên xảo hợp gì mới có một thân tu vi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận