Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 106: Một Luồng Âm Khí Luồn Vào Phòng Ngủ

.



Chương 106: Một Luồng Âm Khí Luồn Vào Phòng Ngủ

Chương 106: Một Luồng Âm Khí Luồn Vào Phòng Ngủ

Đây là một tòa nhà có thang máy bình thường, một đường đi này, Vệ Miên chỉ gặp được mấy quỷ hồn lang thang chứ cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Khổng Giai Ngọc sống một mình, căn hộ nhỏ này là cô ta dùng tiền quỹ tích lũy để mua, chỉ hơn bốn mươi mét vuông, sống một mình là vừa vặn.

Vệ Miên tìm một vị trí thoải mái trên sô pha rồi ngồi dựa lưng vào, cô lôi di động ra, vẫy tay với Khổng Giai Ngọc đang bày sẵn thế trận chờ quân địch ở bên cạnh.

"Cô nên làm gì thì cứ làm cái đó đi, cứ coi như tôi không tồn tại, thứ đó đợi cô ngủ rồi mới tới cơ."

Khổng Giai Ngọc sững sờ, cứ cảm thấy trực tiếp để mặc khách lại trong phòng khách là không hay, vì thế cô ta mang không ít đồ ăn vặt tới cho Vệ Miên, sau đó mới đi thay quần áo, tắm rửa gội đầu như thường, một loạt hành động xong xuôi hết đã đến mười giờ.

Cô ta nói với Vệ Miên một tiếng rồi tắt đèn phòng ngủ, leo lên giường ngủ.

Không biết có phải vì có Vệ Miên ở bên ngoài phòng khách hay không mà Khổng Giai Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng bình yên hơn rất nhiều, vào giấc cũng vô cùng nhanh.

Mười một giờ, Vệ Miên đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách đột nhiên phát hiện ra một luồng âm khí chui vào phòng ngủ.

Rất nhanh, một nữ quỷ tóc tai bù xù đã xuất hiện.

Vệ Miên nhét điện thoại vào trong túi, định móc bùa giấy ra nhưng lại phát hiện trong túi mình trống không.

Cô quên mất hôm nay đã xài hết bùa ở chỗ Tiền Lệ rồi.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo nữ quỷ đến trước giường của Khổng Giai Ngọc.

Nữ quỷ này nhìn thấy Vệ Miên đi vào phòng mà hơi sững sờ nhưng chỉ cho rằng cô vì sợ hãi mới tìm người khác ngủ chung, đang lúc định hóa thành một sợi âm khí chui vào thức hải của Khổng Giai Ngọc như mọi lần...

Còn chưa đợi cô ta kịp hành động thì đã bị người bóp chặt cổ.

Nữ quỷ: "!"

"Cô định làm gì?" Vệ Miên hơi híp hai mắt lại, đồng thời tay cũng dùng sức, nhìn nữ quỷ với vẻ mặt bất thiện: "Cô muốn đi vào giấc mơ chặt chân người ta à?"

Nữ quỷ: "Tôi, ặc... không phải..."

Một đôi tay mọc móng dài vội vàng đập lên cánh tay của Vệ Miên.

Vào thời khắc gay go này mà cô ta vẫn có thể vểnh cái ngón tay lên, chỉ sợ móng tay bất cẩn đâm vào người.

Vệ Miên thấy thế bèn nhíu mày, hơi buông lỏng tay ra.

Lúc này, nữ quỷ mới cảm thấy mình đã sống trở lại, vừa rồi suýt chút nữa cô ta đã chết thêm lần nữa rồi.

Vệ Miên đã nhìn rõ dung mạo của nữ quỷ kia, mày rậm mắt to, môi đầy đặn, ngoại trừ mũi hơi tẹt ra thì trông cũng rất ưa nhìn.

Duy chỉ có trên ót có một lỗ máu, trông có vẻ như đã đâm phải thứ gì đó nên mới chết.

Xét từ tướng mặt có thể nhìn ra được tính cách, mà quỷ giữ lại được phần lớn dung mạo hồi còn sống nên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.

Biết được đối phương là một người thành thật cũng coi như thiện lương, Vệ Miên trực tiếp buông tay ra.

"Sao cô lại vô duyên vô cớ bám lấy cô ta? Còn chạy vào trong giấc mơ đòi chặt chân cô ta nữa, người ta cũng có trêu có chọc gì cô đâu."

Nữ quỷ tên là Uông Đan, lúc này, cô ta đứng ở một bên hơi run rẩy, trộm liếc nhìn sắc mặt của Vệ Miên.

"Tôi... tôi cũng không vô duyên vô cớ đâu..."

"Hửm?" Vệ Miên kéo một tới ghế tới ngồi, nhướng mày nhìn cô ta.

Bấy giờ, đột nhiên Khổng Giai Ngọc bừng tỉnh, cô ta vốn ngủ không sâu, sau khi nghe được tiếng của Vệ Miên là lập tức tỉnh lại ngay.

Lúc này, cô ta nhìn thấy Vệ Miên đang ngồi trong phòng ngủ của mình hình như còn đang nói chuyện với thứ gì đó trong không khí.

Khổng Giai Ngọc nhìn về chỗ đó rất lâu mà vẫn không thấy được gì, nhưng trông bộ dáng đó của Vệ Miên rõ ràng là phía đối diện có thứ gì đó.

Cô ta chỉ cảm thấy lông tơ tóc gáy trên người dựng hết cả lên.

Uông Đan vô cùng ấm ức và tủi thân: "Cô ta đi giày của tôi... tôi gom tiền lâu như thế mới mua được, bản thân còn không nỡ đi, vậy mà cô ta lại đi giày của tôi..."

"Cô ta đi giày gì của cô?"

Giày?

Khổng Giai Ngọc nghe được lời này của Vệ Miên mà cũng sững sờ, làm sao cô ta có khả năng đi giày của người khác được chứ?

Mấy thứ này đều là đồ riêng tư cả, cũng giống như quần lót ấy, làm sao cô ta có thể mặc của người khác được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận