Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 152: Lòng Tham

.



Chương 152: Lòng Tham

Chương 152: Lòng Tham

Tiền thuê đều là cha Khúc đi thu nên nó thuộc về ai cũng không sao cả, cho dù trong lòng ông ta không thoải mái nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhịn nhục.

Nhưng đợi sau khi Khúc Bác Văn tròn mười tám tuổi, luật sư đã giúp anh ta biến quyền tài sản của mặt tiền cửa hàng đó về dưới tên anh ta, tâm thái của cha Khúc cũng hơi sụp đổ.

Từ sau vụ đó, Khúc Bác Văn ra nước ngoài du học, cha Khúc mắt không thấy thì tim không đau, hàng năm vẫn thu tiền thuê, ông ta cũng không hề có cảm giác căn nhà đó thuộc về Khúc Bác Văn một tí nào cả.

Nhưng đợi đến khi thông tin khu vực đó quy hoạch truyền ra, cha Khúc đi nghe ngóng tiền bồi thường di dời mới biết, con số mà người ta nói cho ông ta là thứ mà cả đời này ông ta có vất vả khổ sở cũng không thể kiếm ra được, thế là tâm thái của ông ta hoàn toàn sụp đổ luôn.

Dựa vào cái gì mà ông ta đã che giấu cho mẹ Khúc suốt nhiều năm như thế, bị đội cho cặp sừng để kết hôn, nuôi con trai thay người khác, phụng dưỡng ông ngoại Khúc đến lúc lâm chung, rồi kết quả mấy chuyện đều đã làm rồi, nhưng lời hứa cho mình mặt tiền cửa hàng đó lại vượt qua ông ta, tới thẳng chỗ Khúc Bác Văn.

Điều này khiến trong lòng ông ta làm sao có thể cân bằng được chứ?

Chỉ cần Khúc Bác Văn chết, anh ta vẫn chưa kết hôn vậy căn nhà sẽ thuộc về một người cha trên luật pháp như ông ta.

Cho nên khi cha Khúc nghe nói con gái của nhà lãnh đạo muốn kết âm hôn mới xung phong ra trận, đẩy Khúc Bác Văn lên. ...

Từ sau khi cha Khúc nhận được cuộc điện thoại của Khúc Bác Văn là luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, ông ta đã nói như thế rồi, liệu tiểu tử kia có thật sự đi tìm đại sư gì đó để phá giải không?

Nếu phá giải rồi mà người vẫn chưa chết, vậy mặt tiền cửa hàng đó còn có liên quan gì đến ông ta nữa không?

Cha Khúc rất không yên lòng.

Phải biết rằng, nhà lãnh đạo của ông ta muốn kết âm thân là ông ta chủ động tự tới tìm, lãnh đạo vì cảm ơn mà còn thăng chức cho ông ta tận hai bậc, bây giờ ông ta đã là chủ quản của một bộ phận rồi.

Nhưng con người chính là như thế, càng sợ cái gì thì cái đó càng tới.

Hôm ấy, cha Khúc vừa mới bước ra khỏi phòng họp, bây giờ ông ta là chủ quản bộ phận nên có rất nhiều lúc phải chủ trì cuộc họp.

Ông ta rất thích loại cảm giác này, cha Khúc kéo chiếc cà vạt hơi siết ra.

Ông ta đang kẹp công văn trong tay đi về phía văn phòng thì đột nhiên trông thấy lãnh đạo Đỗ tổng của mình dẫn theo vài người nữa hừng hừng khí thế đi qua đây.

Tay cha Khúc run lên, tệp văn kiện trực tiếp rơi xuống đất, giấy tờ bên trong rơi tán loạn, lúc này, ông ta còn theo bản năng chạy vào văn phòng.

Nhưng người hành động còn nhanh hơn cả ông ta chính là người phụ nữ béo trắng mặc sườn xám màu xanh đậm đi đằng sau lãnh đạo, đó chính là vợ của lãnh đạo, cha Khúc không chỉ gặp bà ta có một lần.

Người phụ nữ béo trắng trông thấy cha Khúc cũng biết chỗ này nhiều người nên ra sức đẩy người vào phòng họp.

Mà lúc này, trong phòng họp vẫn còn vài người nữa chưa ra ngoài, họ cũng từng gặp vợ lãnh đạo trong các buổi họp của công ty, nhìn thấy tình hình không đúng, bọn họ cũng chỉ chào hỏi một tiếng rồi thức thời rời đi.

Đợi người đi hết sạch rồi, người phụ nữ béo trắng còn chẳng buồn đóng cửa phòng mà trực tiếp vả thẳng một cái vào mặt cha Khúc.

"Ông nói chuyện cứ như đánh rắm ấy nhỉ, lừa lão Đỗ nhà chúng tôi thăng chức cho ông nhưng sau lưng lại bằng mặt mà không bằng lòng, còn hại Thi Thi nhà chúng tôi, ông tưởng tôi không còn cách nào nữa chứ gì, nhưng tôi vẫn còn chiêu thu phục ông đấy!"

Giọng của bà ta vô cùng chói tai nhưng lúc này ngại vì bên ngoài còn nhiều người mới cố tình hạ thấp tông, nghe lại càng thêm phần nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra nhân viên bên ngoài vẫn chưa đi bao xa, hơn nữa, gần như những người vừa mới ra khỏi phòng họp đều nghe thấy tiếng cái tát trong phòng.

Lúc này, người nào cũng dỏng lỗ tai lên nghe, chỉ hận không thể thò hẳn đầu vào trong cửa phòng để hóng.

Cha Khúc chỉ cảm thấy mình vừa mới lên chức chủ quản bộ phận đã mất sạch mặt mũi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận