Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 361: Sân Phơi Thóc

.



Chương 361: Sân Phơi Thóc

Chương 361: Sân Phơi Thóc

Thủ phạm chính trong chuyện lần này tạm thời đã xử lý xong, vẫn còn mấy tên tòng phạm còn lại nữa, cũng không thể để một tên nào chạy thoát được.

Vệ Miên đã sớm lấy được họ tên và địa chỉ gia đình của mấy người kia từ chỗ Đại Ni, đợi khi cô vào trong thôn vừa vặn là lúc đêm khuya tĩnh lặng.

Cô lấy một người giấy nhỏ từ trong túi áo ra, người giấy nhỏ này đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bên trên còn dính khí tức và máu ngón tay của Đại Ni.

Vệ Miên nhanh chóng niệm chú, đồng thời ném người giấy kia đi.

Rất nhanh, người giấy đã phồng lên với một tốc độ cực nhanh, giống như một quả bóng được thổi khí vào, càng ngày càng lớn, càng ngày càng to, cuối cùng đến khi đạt tới chiều cao như một con người mới dừng lại.

Mà cùng với chú ngữ vừa dứt, gương mặt vốn không có ngũ quan của người giấy kia cũng đột nhiên thay đổi, biến thành bộ dáng của Đại Ni, thậm chí ngay cả động tác, vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện cũng học đến vô cùng giống.

Trương Nhị Căn đang định nằm xuống ngủ thì đột nhiên phát hiện ra bên ngoài cửa sổ hình như có người đang vẫy tay với ông ta, ông ta nhìn chằm qua đó, vậy mà lại là con điếm nhỏ của nhà họ Triệu kia.

Lần này, Trương Nhị Căn hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, ông ta khoác một cái áo vào, nói với vợ phải đi nhà xí rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cổng, ông ta đã nôn nóng chạy về chỗ vừa trông thấy bóng người nhưng lại không thấy ai cả, mà trong lòng đã sốt ruột lắm rồi.

Suốt hai hôm nay nhà họ Triệu tổ chức tang lễ, vì có tầng quan hệ như vậy ở đây nên Trương Nhị Căn còn đi giúp bọn họ làm việc miễn phí, cốt là muốn con bé này có thể nhớ được điểm tốt của mình.

Nhưng không ngờ con điếm nhỏ này lại nhanh chóng tới báo ơn ông ta như thế!

Đã bảo rồi mà, hai vợ chồng già nhà họ Triệu đã chết hết rồi, sau này nếu cô bé muốn sống trong cái thôn này tiếp vậy vẫn phải dựa vào mấy người đàn ông như bọn họ mà thôi?

Trương Nhị Căn nhìn thấy một bóng lưng nào đó đứng bên ngoài cửa đang quay lưng về phía mình, ông ta chợt bật cười, nóng lòng nuốt nước miếng rồi bổ nhào tới định ôm người với vẻ bỉ ổi nhưng lại bị đối phương tránh đi.

"Bé cưng của anh, anh định tới cũng không thèm báo trước với anh một tiếng, nếu để mụ hổ cái trong nhà trông thấy là xong đời cả lũ đấy!"

Đại Ni nghe được câu này lại run bần bật như đang rất sợ hãi: "Vậy chúng ta đừng ở đây nữa, mười hai giờ đêm nay, tôi đợi ông ở sân phơi thóc sau núi!"

Nói rồi, cô bé che mặt, chạy bước nhỏ rời đi như thể sợ bị người phát hiện ra vậy.

"Ế? Ôi!"

Trương Nhị Căn cười ha ha một cách ngu ngốc rất lâu, chỉ cảm thấy cả người nhộn nhộn, ông ta vẫn chưa từng thử chơi hoang dã lần nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.

Nhưng bây giờ mới có mười giờ thôi, cách mười hai giờ đêm vẫn còn hai tiếng nữa, vừa vặn có thời gian trấn an mụ hổ cái trong nhà rồi lại ra ngoài sau.

Có vài người đàn ông trong thôn cũng nhận được lời mời tương tự như thế, bọn họ đều từng "quan tâm" đến vấn đề làm ăn của ông Triệu, lúc này nhận được lời mời của Đại Ni là đều nôn nóng muốn tới đó thật nhanh.

Nhưng không có một ai để ý sân phơi thóc sau núi cách nghĩa trang của ông Triệu còn chưa quá mấy trăm mét.

Vệ Miên xác nhận đã thông báo hết cho từng người một xong, thậm chí ngay cả thôn bên cạnh cũng không bỏ sót, lúc này mới dẫn người giấy đến sân phơi thóc.

Thời gian dư dả, cô phải sắp xếp sân phơi thóc cho xong từ trước vậy lát nữa mới có thể khiến bọn họ chơi vui vẻ được chứ.

Còn chưa tới mười hai giờ mà mấy người kia đã vội vàng chạy tới đây rồi.

Có vài người trong số bọn họ chạm mặt nhau trên đường tới đây, mới đầu còn giấu giấu diếm diếm nhưng sau đó nghe nói đối phương cũng được Đại Ni mời tới, còn tưởng con bé này định chơi tập thể.

Mấy người họ đều có loại suy nghĩ này và đều lộ ra nụ cười bỉ ổi hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, xem ra tối nay sẽ khá kích thích đây!

Rất nhanh, bọn họ đã tới sân đập thóc, trước đó Vệ Miên đã đếm khi đi tìm từng người một để thông báo rồi, tổng cộng có bảy người. Người lớn tuổi nhất trong số đó lại không phải Hồ Trường Sinh đang bị giam trong tù kia mà là một ông già hơn sáu mươi tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận