Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 134: Đừng Ngồi Cáp Treo

.



Chương 134: Đừng Ngồi Cáp Treo

Chương 134: Đừng Ngồi Cáp Treo

"Đứa trẻ nhà em ăn nói kiểu gì vậy? Vậy mà em lại nguyền rủa cha mẹ cô..."

Vệ Miên không muốn kéo dài thời gian thêm, cô lập tức lạnh giọng nói: "Cô Kim, cha mẹ của cô rất ân ái, gia đình hạnh phúc, hơn nữa, nếu em nhìn không lầm thì tổ tiên của cô đều theo ngành giáo dục, có thể nói là cả họ đều làm giáo viên. Lúc nhỏ, thành tích của cô không tốt, thẳng cho đến năm cô học lớp tám, chịu sự kích thích từ việc ông nội qua đời nên mới cố gắng học tập, thành tích cũng đột ngột tăng mạnh."

Sau đó, Vệ Miên lại hạ thấp giọng: "Năm cô hai mươi tuổi có thích một nam sinh, hơn nữa còn từng phá thai một lần vì anh ta, năm năm sau, cô thông qua người giới thiệu mới quen biết người chồng hiện tại, xem mắt rồi kết hôn, nhưng kết hôn đã bốn năm rồi mà vẫn chưa có con, em nói có đúng không?"

Khi đối phương nói đến chuyện cô ta đã từng phá thai là sắc mặt của Kim Chí Linh lập tức trắng bệch.

Ngoài cô ta và cha mẹ ra thì không còn bất cứ một người nào khác biết chuyện này, ngay cả cha của đứa trẻ cũng không biết cô ta đã từng mang thai!

Cô ta cho rằng trải qua nhiều năm như thế, chuyện này đã chìm sâu vào trong dòng chảy của thời gian rồi chứ, nhưng hôm nay, sinh viên của mình lại chọc thủng bí mật mà cô ta đã giấu kín ngay trước mặt cô ta.

Vệ Miên cũng rất áy náy, cô cũng không muốn vạch vết sẹo của người khác ra, nhưng trên thực tế, Kim Chí Linh đã làm ra một chuyện khá đặc biệt như thế trong cuộc đời luôn theo khuôn phép của mình.

Cô cũng chỉ gấp quá buộc phải nói ra mà thôi.

"Sao... sao em lại biết... em muốn gì hả?" Môi của Kim Chí Linh run lên, nhìn Vệ Miên với đôi mắt kinh hoàng, cuối cùng chỉ hỏi ra được một câu như thế.

Vệ Miên liếc mắt nhìn cô ta với vẻ đồng cảm sau đó lắc đầu.

"Em chẳng muốn gì cả, chỉ đành dùng phương pháp này để nói cho cô biết em biết xem tướng, mà bây giờ em nhìn ra được cha mẹ của cô có kiếp nạn như thế, nếu muốn tránh được thì phải lập tức gọi điện, kêu bọn họ đừng ngồi xe cáp!"

Kim Chí Linh nhìn cô với vẻ nghi ngờ và kinh ngạc, không biết có nên tin tưởng cô hay không, chỉ là lúc này tình hình cấp bách, lỡ như lời cô nói không đúng thì sao?

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng cô ta vẫn lôi điện thoại từ trong túi áo ra, lục tìm số điện thoại của mẹ trong nhật ký cuộc gọi rồi bấm máy gọi qua.

"Tút..."

"Tút..."

Điện thoại vang rất lâu vẫn không có người nghe máy.

Kim Chí Linh nghĩ đến lời mà Vệ Miên vừa nói, trong lòng chợt căng thẳng hẳn lên.

Tối hôm qua mẹ còn nói bọn họ đã đến phố núi, chỗ nổi tiếng nhất ở phố núi là núi, đoàn du lịch nhất định sẽ đi qua đó, với tính cách của hai ông bà cụ thì chắc chắn cũng sẽ lên núi ngắm cảnh.

Vệ Miên nhíu mày: "Gọi cho người khác đi."

"Được."

Ngoài miệng Kim Chí Linh đáp lời, bàn tay lại run rẩy mãi không bấm đúng chỗ được.

Vệ Miên thấy thế bèn trực tiếp bấm hộ cô ta.

"Tút..."

"Alo, Linh Linh hả!"

Điện thoại vừa vang được hai tiếng đã có người nhấc máy, một giọng nói hiền từ và quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

Nước mắt của Kim Chí Linh lập tức chảy xuống.

Cô ta cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy của mình: "Cha, cha với mẹ con đang làm gì thế?"

Cha Kim cười ha ha, đáp: "Mẹ con với cha đang ở Quỳnh Sơn, dự định lên đó ngắm cảnh! Nhưng dù sao thì tuổi tác của cha mẹ cũng lớn rồi, không thể tự mình leo lên đó như hồi còn trẻ nữa!"

Kim Chí Linh khịt mũi: "Vâng, cho nên cha mẹ vẫn đừng lên đó thì hơn, bằng không ngày mai lại đau lưng, đau chân rồi mấy chỗ khác còn đi thế nào được nữa!"

"Cha với mẹ con cũng không ngốc, cha mẹ cũng vừa mới bắt kịp xu hướng đây, vừa mới mua hai vé cáp treo lên núi xong, đến lúc đó ngồi cáp treo ngắm một vòng cũng coi như đã lên núi rồi còn gì!" Cha Kim cười ha ha, sau đó lại nhỏ giọng than thở với con gái: "Cái đoàn du lịch gì đâu, thế mà chỉ bao mỗi vé vào cửa, còn vé cáp treo phải tự mình mua."

Trong lòng Kim Chí Linh căng như dây đàn, hai mắt chợt trừng to.

Vậy mà cha mẹ lại thật sự định ngồi cáp treo, cô ta nhìn về phía Vệ Miên với vẻ sợ hãi.

Vệ Miên dành cho cô ta một ánh mắt trấn an, trong lòng Kim Chí Linh lập tức thấy an tâm hơn không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận